Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1337 - Chương 1338: Quỳ Xuống

Chương 1338: Quỳ xuống

Khi Tây Vương Mẫu phóng đi, toàn bộ hư không hoàn toàn vỡ nát.

Rầm rầm rầm!

Quanh thân Tây Vương Mẫu phóng ra ngàn vạn đạo bạch quang xông thẳng lên trời.

Bạch quang xuyên thấu hư không, khiến hư không rời ra vỡ nát, Tiên Khí sôi trào bạo động.

“Tây Vương Mẫu! Ngươi điên rồi!”

Thân Công Báo kinh hãi, nguy cơ tử vong bao trùm trong lòng gã.

Viu!

Thân Công Báo lui lại, nhưng gã còn chưa lui được bao xa, một đạo kiếm quang chói lòa chém về phía gã.

Diệp Tiên Cô đã xuất thủ, kiếm quang rực rỡ ẩn chứa sát khí nồng nặc.

Hai đại cường giả tấn công Thân Công Báo, Ngô Chiến Thần thì đi thẳng tới bên cạnh Diệp Lăng, con ngươi đỏ tươi, tê tâm liệt phế gầm lên, song quyền nắm chặt.

Phụt!

Trong hư không, thân thể Thân Công Báo chấn động, gã bị Tây Vương Mẫu đánh trúng một quyền, người gã cong lại.

Viu!

Máu tươi tràn lên trong họng bị Thân Công Báo nuốt xuống, gã điểm mũi chân, chạy trốn về phương xa.

Sau khi Thân Công Báo chạy trối chết, Nhị Cực Tứ Tượng trận nhốt mười mấy Tiên Đế tản ra, mười mấy cường giả cả người máu tươi, thương thế nghiêm trọng.

“Diệp Lăng!”

Đột nhiên, Hàn Cầm Hổ chấn động hét to, nhìn Diệp Lăng không còn sinh cơ nằm trên mặt đất, y xông đến bên cạnh hắn.

Nhưng còn chưa tới gần, một cỗ lực lượng kinh khủng trực tiếp quét bay y.

Bịch!

“Ai dám qua đây, chết!”

Ngô Chiến Thần ôm lấy Diệp Lăng, thấp giọng rống giận, hai gò má dữ tợn tràn đầy tử khí.

Lúc này, Huyết Hà Lão Tổ kéo theo huyết quang đầy trời giáng xuống, trong tay là con hổ đã không còn khí tức.

Bịch!

Hắc Điểm Hổ bị Huyết Hà Lão Tổ ném xuống mặt đất, thân thể cao lớn khiến mọi người Thái Hư Thiên Cung sửng sốt.

Dù là Thái Hư Đế Quân cũng phải hết hồn, ánh mắt nhìn Huyết Hà Lão Tổ không tự chủ nhiều thêm một chút kiêng kỵ.

Hắc Điểm Hổ mạnh thế nào, Thái Hư Đế Quân rất rõ ràng, ông liều mạng đánh với nó mới làm nó bị thương nặng.

Nhưng Huyết Hà Lão Tổ lại nhẹ nhàng đánh chết nó, điều này quá mức khó tin.

“Diệp Lăng!”

Huyết Hà Lão Tổ thấy Diệp Lăng bị ôm trong ngực, y ngửa đầu rống giận, trào nước mắt, bịch một tiếng quỳ xuống.

Hai tay y nắm chặt, không ngừng đấm xuống đất, từng khe nứt xuất hiện lan ra.

“Thân Công Báo!”

Ngô Chiến Thần ôm Diệp Lăng hoàn toàn điên cuồng, y dữ tợn rống lên.

Răng rắc răng rắc!

Tiếng gầm này khiến hư không vỡ nát, thậm chí có chỗ còn trực tiếp đổ sụp.

Đáng sợ!

Thật đáng sợ, một đám Tiên Đế Thái Hư Thiên Cung run lên.

Những cường giả này rốt cuộc là ai, vì sao lại quỳ xuống trước Diệp Lăng?

Bọn họ là nhân vật còn đáng sợ hơn Thái Hư Đế Quân, có khả năng còn đứng đầu trong cảnh giới Tiên Đế.

Mà Diệp Lăng chỉ là Ngũ Kiếp Tiên Đế sơ kỳ, nói là một trời một vực để hình dung mà còn không quá phù hợp.

“Vị đạo hữu này, Diệp Lăng là người Thái Hư Thiên Cung ta, vậy mà ta không thể bảo vệ Diệp Lăng.”

Thái Hư Đế Quân thở dài, đứng sau lưng Huyết Hà Lão Tổ, cúi đầu nói.

Thái Hư Thiên Cung?

Ầm!

Huyết Hà Lão Tổ đứng dậy, cười dữ tợn nhìn Thái Hư Đế Quân, trong mắt ẩn chứa thần quang, khiến Thái Hư Đế Quân rợn cả tóc gáy.

“Hắn tên là Diệp Lăng, là người sáng lập Cửu Kiếp Cương Vực, đường đường là Cửu Kiếp Tiên Đế!”

“Thái Hư Thiên Cung chó má cái gì, nếu còn dám nói bậy, lão tử sẽ tiêu diệt Thái Hư Thiên Cung của ngươi!”

Ầm!

Các cường giả dường như bị sét đánh, bọn họ lùi lại một bước, kinh ngạc nhìn Diệp Lăng trong lòng Ngô Chiến Thần.

Hắn, là người sáng lập Cửu Kiếp Cương Vực?

Vậy chẳng phải chính là Cửu Kiếp Tiên Đế sao?!

Tất cả cường giả, kể cả Thái Hư Đế Quân đều cực kỳ chấn động.

Trong tam giới này, có người nào không biết đến uy danh của Cửu Kiếp Cương Vực, đây chính là thế lực cường đại có thể sánh với thánh địa.

“Ta nhớ ra rồi, lúc trước từng có lời đồn, nói rằng Cửu Kiếp Đế Quân vượt kiếp trọng tu, hóa ra chính là Diệp Lăng!”

Đột nhiên, một gã Tiên Đế Thái Hư Thiên Cung thì thào nói, trái tim đám Tiên Đế bên cạnh đập kịch liệt.

Diệp Lăng là Cửu Kiếp Tiên Đế!

Tất cả cường giả lặng yên không nói.

Tin tức này quá kình bạo!

Hàn Cầm Hổ nhìn thi thể Diệp Lăng, hít sâu một hơi, cúi đầu chảy nước mắt.

Đột nhiên, trong hư không, một thân ảnh bay xuống hung hăng nện xuống đất.

Phụt!

Là Thân Công Báo, miệng gã phun máu tươi, một cánh tay đã biến mất, máu thịt be bét, còn có vài đoạn xương trắng như ẩn như hiện.

“Thân Công Báo!”

Huyết Hà Lão Tổ thấy vậy thì đi thẳng tới bên người Thân Công Báo.

Ầm!

Y đập xuống một quyền, huyết quang chói mắt bao lấy nắm tay, mang theo sát khí đáng sợ.

Ầm!

Một quyền này đánh trúng đầu Thân Công Báo, lực lượng đáng sợ đập lõm đầu gã.

Các cường giả Thái Hư Thiên Cung nhìn mà sợ hết hồn, đều hít một ngụm khí lạnh.

Thân Công Báo trúng một quyền phẫn nộ của Huyết Hà Lão Tổ thì thân thể run lên.

“Thân Công Báo!”

“Hôm nay, mạng của ngươi sẽ được dùng để tế Diệp Lăng!”

Đột nhiên, Tây Vương Mẫu và Diệp Tiên Cô điên cuồng hàng lâm, sát khí ngập trời, phẫn nộ đến rồi cực hạn!

Thân Công Báo gắng gượng bò dậy, nhìn Hắc Điểm Hổ không còn khí tức nằm trên mặt đất cách gã không xa, trong lòng gã phẫn nộ ngập trời, nhưng lại bất lực.

Tây Vương Mẫu và Diệp Tiên Cô quá mạnh mẽ, gã căn bản không thể phản kháng.

“Ha hả.”

“Tây Vương Mẫu!”

“Dù thế nào, Cửu Kiếp cũng đã chết!”

“Giờ bổn tọa chết thì cũng đáng, tối thiểu, bổn tọa khiến ngươi phải hối hận cả đời!”

Dứt lời, Thân Công Báo cười lớn, trong mắt tràn đầy điên cuồng.

Hắc Điểm Hổ đã chết, đồng bọn đồng hành cùng gã trong Phong Thần Chi Chiến đã chết rồi.

Bây giờ gã cũng tàn phế, bị bốn đại bá chủ vây công, tuyệt đối không thể sống sót.

Tất cả hy vọng của Thân Công Báo đã hoàn toàn bị dập tắt.

Viu!

Một đạo kiếm quang đột nhiên đánh tới.

Phụt.

Hai luồng huyết vụ bắn ra, hai chân Thân Công Báo run lên, đầu gối máu thịt be bét.

Bịch.

Hai chân vô lực, Thân Công Báo trực tiếp quỳ xuống, hướng mặt về phía Diệp Lăng trong lòng Ngô Chiến Thần.

“Quỳ xuống trước Diệp Lăng đi!”

“Ngươi không có tư cách đứng trước mặt hắn!”

Tây Vương Mẫu nghiến răng nghiến lợi.

Đúng lúc này, Ngô Chiến Thần đột nhiên run lên, y cúi đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Lăng trong vòng tay mình.

“Au... đau quá!”

Tiếng hô trầm thấp vang lên, giờ khắc này, toàn trường tĩnh mịch.

Bình Luận (0)
Comment