Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1362 - Chương 1363: Tập Kích Buổi Đêm

Chương 1363: Tập kích buổi đêm

Trong bóng đêm, bóng đen quỷ dị bò lên tường thành.

Trên tường thành, các vị Tiên Tôn canh phòng nghiêm ngặt, phòng ngừa Lôi Vực tập kích bất ngờ.

Thậm chí ở đây còn có mấy tôn Nhất Kiếp Nhị Kiếp Tiên Đế cầm đầu, ý thức không ngừng khuếch tán, lục soát từng tấc không gian.

Nhưng bọn họ không ngờ được rằng trong tình huống canh phòng nghiêm ngặt như thế mà vẫn có sơ hở, bị đạo thân ảnh này tránh khỏi.

Bóng đen lộ ra đôi mắt hẹp dài lạnh như băng.

Diệp Phi!

Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong sở hữu Sát Lục Chi Thể, y không thích hợp chiến đấu chính diện trên chiến trường, nhưng xét về phương diện đánh lén, trong thiên hạ này khó có kẻ nào có thể sánh bằng y.

“Hà, ta hơi mệt, qua bên kia đi vài vòng.”

Một gã cường giả Tiên Tôn hậu kỳ ngáp một cái, vỗ Tiên Tôn bên cạnh, xoay người đi đến góc chết không người trông coi.

“Đi đi, tên lười nhà ngươi thật lắm vấn đề.”

Đồng bạn lắc đầu cười mắng, nhưng hắn không phát hiện được thời khắc sơ hở ngắn ngủi này lại bị một đạo thân ảnh lợi dụng, lặng yên nhảy lên tường thành.

“Ngươi mới lười, lão tử đây là có trách nhiệm đấy biết không.”

Cường giả Tiên Tôn hậu kỳ đi tới góc chết mắng, đột nhiên hắn trừng mắt, cảm nhận được sát khí lạnh như băng tràn ngập lồng ngực trong nháy mắt.

Phụt.

Thân thể hắn chấn động, một thanh chủy thủ sắc bén đâm vào tim hắn, lực lượng đáng sợ phong tỏa hết thảy sinh cơ và lực lượng của hắn.

Tên Tiên Tôn kia không ngừng khua tay, nhưng bên cạnh không có ai để phát hiện.

Cuối cùng, nhiệt độ không khí lạnh như băng tràn ngập thân thể hắn, hắn khẽ run lên, bị đôi tay mạnh mẽ đỡ nằm xuống tường thành.

Cách đó không xa, thủ vệ Tiên Tôn cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua, cả người run lên, không tự chủ mắng một tiếng.

Bóng đen kia lặng yên xuống khỏi tường thành, tiến vào trong thành.

Trong thành trì tĩnh lặng, đôi mắt Diệp Phi xán lạn, mục tiêu của y là một tòa đại trạch cách đó không xa, y điên cuồng lao đi.

Rầm rầm.

Thân ảnh nhanh như gió, thậm chí hòa cùng dao động không gian, khiến kẻ khác không thể bắt được quỹ tích di chuyển của y.

“Ngày mai khai chiến, lão tử lại phải kiêng rượu rất lâu rồi, cmn quá xui.”

“Lôi Vực đáng chết, nếu cho lão tử cơ hội, ta nhất định sẽ chỉnh chết bọn họ!”

Kẻ nói chuyện là một tên mập mạp, sắc mặt đỏ bừng, giọng say lèm bèm, bước chân loạng choạng, trong tay còn cầm một hồ lô rượu.

Nhưng tên tửu quỷ này lại là Tứ Kiếp Tiên Đế trung kỳ, tu vi cường thế.

Hơn nữa gã còn là người có thân phận, là thống lĩnh Cấm Vệ Quân trong Quảng Điền thành, thống lĩnh quân đoàn tinh nhuệ nhất của Quảng Điền thành.

Có thể nói rằng, nếu không có gã, quân đoàn này sẽ như rắn mất đầu, có nguy cơ tan rã.

“Lão gia, Đế Quân của chúng ta là Lục Kiếp Tiên Đế trung kỳ, vậy trận chiến này sẽ có thể đánh xong nhanh thôi.”

“Hơn nữa, ngài vẫn có thể lén uống mà, ngoại trừ thành chủ, không phải quyền hành của chúng ta cao nhất trong thành sao.”

Một vị Tiên Vương nịnh nọt cười nói, mập mạp kia dừng lại, cười lớn vỗ Tiên Vương bên người.

“Ngươi thật hiểu ta, không cho lão tử uống rượu còn không bằng giết ta đi.”

Dứt lời, mập mạp nấc một cái, nhưng ngay sau đó, ánh mắt mê ly đột nhiên trở nên sợ hãi.

Tí tách.

Âm thanh thanh thúy vang vọng trong đêm tối yên tĩnh, Tiên Vương đỡ mập mạp cảm thấy gã bỗng nhiên nặng trĩu, cánh tay vội vã dốc sức nâng lên.

“Lão gia, lần này ngài uống nhiều quá rồi.”

“Vừa rồi ta nghe tiếng nước rơi xuống đất, rượu trong hồ lô của ngài đổ ra rồi.”

Tiên Vương cười nói, đúng lúc này, hắn đột nhiên xoa mắt, sau đó tựa như thấy quỷ, thân ảnh vội vã lui lại.

Bởi vì hắn phát hiện trước mặt mình lặng yên xuất hiện một người!

Kẻ đó mặc hắc y, gương mặt đẹp trai, đôi mắt hẹp dài lóe ra sát khí làm người ta kinh hồn táng đảm.

Phù phù.

Thân thể mập mạp mềm nhũn ngã xuống đất, nhìn kĩ, gã đã chết.

“Ngươi... Ngươi thật to gan, ngươi biết đây là ai không?!”

“Ngươi nhất định phải chết, tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi Quảng Điền thành!”

Tiên Vương run lẩy bẩy hét lên, âm điệu rất cao, hắn muốn khiến người khác chú ý, nhưng hắn phải thất vọng rồi, dường như thanh âm của hắn bị cái gì đó bao vây, chỉ có thể vang lên quanh hắn, không thể truyền xa.

“Ngươi nhìn được thứ không nên nhìn, nói lời không nên nói.”

“Ta ban thưởng cho ngươi cái chết.”

Diệp Phi bước tới, chủy thủ trong tay cắt ra một đạo hàn quang rực rỡ trong đêm tối.

Viu!

Thân ảnh Diệp Phi chợt lóe, chủy thủ nhỏ máu, nhưng trên lưỡi dao sắc bén thì không dính máu tươi.

Tiên Vương giữ cổ mình, máu tươi không ngừng trào ra qua kẽ tay, hắn lui lại, sinh cơ điên cuồng trôi đi như nước chảy.

Bịch!

Tiên Vương nghiêng ngả, rồi hắn té xuống đất, hai chân không ngừng co quắp, sau đó không còn sinh cơ.

“Kẻ tiếp theo!”

Diệp Phi cười lạnh, chủy thủ vẽ lên một đóa hoa mơ hồ ẩn hiện trong hư không.

Bình minh đến, toàn bộ Quảng Điền thành đột nhiên vang vọng một tiếng thét thê lương chói tai.

Thi thể của mập mạp và Tiên Vương đã bị phát hiện, bọn họ chết một cách quỷ dị trong sân nhà mình.

Cảnh tượng này khiến vô số cường giả rợn cả tóc gáy, bởi vì hai người chết quá mức quỷ dị, không ai biết bọn họ chết như thế nào.

Không lâu sau, thành chủ Quảng Điền thành vội vã chạy tới, đó là một vị cường giả Ngũ Kiếp sơ kỳ.

Sắc mặt thành chủ trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi đá văng thi thể mập mạp.

“Đồ khốn!”

“Giờ thì nguy rồi!”

Trái tim thành chủ đập loạn, tên mập mạp này chết sẽ khiến Quảng Điền thành gặp phải một nguy cơ rất lớn.

Cấm Vệ Quân Quảng Điền thành do tên đã chết này thống lĩnh, giờ đây phải tìm người thay thế thích hợp ở đâu?

Mà quan trọng hơn chính là, người này chết đi sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của các chiến sĩ.

Nhưng chuyện này lại xảy ra ở thời khắc mấu chốt này.

“Thành chủ, đại quân Lôi Vực đánh tới!”

Đúng lúc này, một gã Tiên Tôn hoảng hốt chạy tới, hốt hoảng báo tin.

Bình Luận (0)
Comment