Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1364 - Chương 1365: Một Kiếm

Chương 1365: Một kiếm

Khi thân ảnh kia lặng yên hạ xuống, Ngũ Kiếp Tiên Đế lập tức sững sờ, rồi gã cười dữ tợn.

Ngũ Kiếp Tiên Đế nhấc đao, dùng mũi đao nhắm thẳng vào kẻ vừa đáp xuống.

“Chà chà, thật khó tin!”

“Đường đường là chủ nhân Lôi Vực, vậy mà Lôi Đế Diệp Lăng lại tự thân xuất mã tới Bạch Mã thành nho nhỏ của ta, ngươi nói xem ta nên vui vẻ hay là nên khó chịu đây?”

“Nhưng ngươi chỉ là Ngũ Kiếp sơ kỳ, chẳng lẽ ngươi muốn đến đây chịu chết?”

Ngũ Kiếp Tiên Đế cầm đao chém, hai tay cầm đao mà thân đao vẫn run rẩy không ngừng, rồi từ thân đao tràn ra thanh âm Long ngâm.

Boong boong!

Đao âm vang vọng!

Diệp Lăng cười lạnh, trong mắt ẩn giấu sát khí.

Ầm!

Diệp Lăng nắm chặt tay, sau đó hung hãn đấm về phía thanh đao đang lao đến, trong cơ thể, lực lượng đáng sợ bùng nổ điên cuồng tràn ra.

Ầm!

Tiếng vang chấn động, Diệp Lăng run lên, nhưng vẫn đứng sừng sững tại đó, sắc mặt lạnh như băng.

Còn Ngũ Kiếp Tiên Đế kia thì lùi lại đến tận tường thành, hung hăng va vào nó.

Răng rắc răng rắc.

Gạch đá rơi xuống, bộ dáng Tiên Đế kia trở nên chật vật, hai cánh tay run lên, sau đó hung hãn lao đi.

“Đế Quân!”

Hoàng Phủ Vô Địch đi tới bên cạnh Diệp Lăng, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, đây là trận chiến đầu tiên, vậy mà y lại bị đánh cho không thể phản kích, điều này làm y cảm thấy mất hết mặt mũi.

“Chỗ này giao cho ta, đi trợ giúp những huynh đệ khác đi.”

Diệp Lăng đạm nhiên nói, vỗ bả vai Hoàng Phủ Vô Địch, nhếch miệng nở nụ cười.

“Nếu không giết đủ một trăm kẻ địch thì tự ngươi lăn đến Hình đường lãnh phạt!”

Hoàng Phủ Vô Địch sững sờ, sau đó hít sâu một hơi, nắm chặt tay, trong lòng tràn đầy cảm động.

Viu!

Hoàng Phủ Vô Địch tràn đầy tức giận, mang theo sát khí lao vào đại quân đang điên cuồng chém giết.

“Diệp Lăng!”

Vị thành chủ kia nổi giận gầm lên, gã cười dữ tợn, cổ tay xoay một cái, ánh đao lóe lên.

“Dù toàn bộ người Bạch Mã thành đều chết sạch, nhưng chỉ cần ta giết được ngươi, vậy ta vẫn lập đại công!”

“Thậm chí Lôi Vực ngươi sẽ hủy diệt, sụp đổ dưới lưỡi đao của ta!”

Ong ong!

Thân đao không ngừng rung động, có vẻ sát khí trong lòng Bạch Mã thành chủ đã không nén lại được nữa.

Diệp Lăng liếc nhìn gã, cười lạnh một tiếng, tỏ rõ sự miệt thị.

Hắn rất lo lắng cho trận chiến đầu tiên này nên mới lặng yên đi theo đại quân, những thành trì khác thì không có bất kỳ vấn đề gì.

Thực lực Bạch Mã thành vô cùng cường đại, hắn lặng lẽ qua đây, lại vừa lúc thấy cảnh Hoàng Phủ Vô Địch bại trận nên không nhịn được đã xuất thủ.

Nhưng điều này không có nghĩa là một kẻ chỉ có tu vi Ngũ Kiếp trung kỳ như Bạch Mã thành chủ có tư cách khiến Diệp Lăng hắn coi trọng.

Ngũ Kiếp trung kỳ ư?

Diệp Lăng không khỏi lắc đầu, ánh mắt trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều.

Không phải là hắn khinh địch, nhưng lực chiến kém cỏi như vậy không thể địch nổi hắn, hắn có thể dễ dàng đánh bại.

“Ngươi nên cảm thấy vinh quang may mắn.”

“Đây là lần đầu tiên ta xuất thủ trong cuộc chiến này, nên cái chết của ngươi sẽ được khắc sâu trong lịch sử.”

“Ta đã giúp ngươi nghĩ tên rồi, đại chiến giữa Lôi Vực và Hoàng Thiên lãnh thổ, kẻ đầu tiên chết trong tay Diệp Lăng chính là phế vật.”

Diệp Lăng nhếch miệng cười, Bạch Mã thành chủ lửa giận ngập trời.

Ngươi quá coi thường người khác? Hay ngươi nghĩ mình có thể chiến vượt cấp, có tư cách trang bức trước mặt lão tử?

Viu!

Diệp Lăng vừa dứt lời, một đạo kim quang phóng ra từ thanh đao của Bạch Mã thành chủ phóng vào hư không.

Xèo xèo xèo!

Cuồng phong càn quét toàn bộ hư không, ánh đao tràn ngập đầy trời.

“Ta muốn biết, khi ngươi chết dưới đao của ta, ngươi còn có thể mạnh miệng như vậy hay không!”

Bạch Mã thành chủ cười dữ tợn, gã lao đi, sát khí kinh khủng như sóng lớn lan tràn.

Thân đao phát ra thanh âm khiến kẻ khác rợn cả tóc gáy.

Bạch!

Ánh đao lao đến, dường như nó vừa nháy mắt xuyên qua vạn dặm, đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Lăng.

Nhưng Diệp Lăng chỉ khinh miệt lắc đầu.

“Chút tài mọn.”

Diệp Lăng nâng tay, hai ngón tay vươn ra nhẹ nhàng giơ về phía ánh đao.

“Ha ha, giả hỏa này tự tin thật, dám dùng hai ngón tay ngăn cản một đao của ta, quả là một kẻ thích tự tìm đường chết!”

“Đao của ta nhất định sẽ chém nát lồng ngực ngươi, bổ đôi trái tim ngươi, để máu ngươi văng ra tưới lên đại địa này!”

Bạch Mã thành chủ cười dữ tợn, nhưng ngay sau đó, hai ngón tay nhìn như yếu đuối kia nhẹ nhàng bẻ một cái, ánh đao lập tức tan biến!

Rầm rầm!

Trên khóe miệng Diệp Lăng nhếch lên nụ cười khinh thường, đối diện, Bạch Mã thành chủ thấy một màn như vậy thì rợn cả tóc gáy.

MÁ!

Chuyện gì vậy? Hai đầu ngón tay nhẹ nhàng bẻ một cái mà thần thông tuyệt học của gã cứ như vậy nát luôn ư?

“Ta không rảnh để chơi đùa cùng ngươi, ngươi nên chết sớm đi.”

Diệp Lăng lắc đầu, bước một bước, Lôi Vực vô biên sôi trào dưới chân hắn.

Xèo xèo xèo.

Lực lượng lôi đình không ngừng nhảy lên hung hăng oanh kích Bạch Mã thành chủ.

Ngay sau đó, Diệp Lăng bước trên biển sét vô biên, trong tay lặng yên xuất hiện một thanh trường kiếm tản ra hàn quang lành lạnh.

Diệt Tiên Kiếm!

Diệt Tiên Kiếm loang lổ huyết quang nằm trong tay Diệp Lăng boong boong rung động.

Đột nhiên, Diệp Lăng giơ kiếm.

Kiếm quang như mưa dông gió giật ngưng tụ trên mũi kiếm.

“Tam sinh kiếm, Nhất Kiếm Trảm Tam SInh!”

Ầm!

Ngay sau đó, kiếm chém xuống, kiếm quang xán lạn huy hoàng lao vút đi.

Viu!

Kiếm quang xé rách hư không, khiến hư không vốn tàn phá giờ càng thêm sát khí nồng đậm.

“Ngươi quá coi thường ta!”

Bạch Mã Tiên Đế rống giận, nỗi sợ trong lòng nhanh chóng bị sát khí bạo ngược bao trùm.

Bạch Mã Tiên Đế nhảy đến trước kiếm quang, thanh đao trong tay hung hăng bổ xuống.

“Vô dụng.”

Diệp Lăng lạnh lùng lắc đầu, rồi hắn xoay người biến mất.

Trong hư không thanh đao trong tay Bạch Mã thành chủ bị kiếm quang lao đến dễ như đánh thành mảnh vụn.

Bình Luận (0)
Comment