Khi thanh đao của mình bị đánh nát, Bạch Mã thành chủ lập tức xoay người bỏ chạy không hề do dự.
Thật đáng sợ!
Đây là ý niệm duy nhất trong lòng Bạch Mã thành chủ, gã đường đường là cường giả Ngũ Kiếp trung kỳ, không dám nói là kẻ vô địch trong cảnh giới này, nhưng cũng không phải là kẻ yếu.
Nhưng gã lại bị một kiếm của Diệp Lăng ép cho phải xoay người bỏ chạy.
Giờ khắc này, rốt cục Bạch Mã thành chủ đã biết vì sao Diệp Lăng có tư cách đứng đầu một lãnh thổ rộng lớn, vì sao hắn lại có tư cách tranh giành cùng Hoàng Thiên lãnh thổ.
Nhưng khi Bạch Mã thành chủ vừa xoay người, kiếm quang đã đánh thẳng lên lưng gã.
Phụt!
Thân thể Bạch Mã thành chủ chấn động, đôi mắt trừng tròn vo, gã há to miệng, máu tươi điên cuồng trào ra.
Lúc này, sinh cơ trong cơ thể gã bị kiếm quang hoàn toàn hủy diệt, lục phủ ngũ tạng hoàn toàn vỡ nát.
“Diệp... Lăng!”
Bạch Mã thành chủ cắn răng, nỗ lực xoay người lại, nhưng không còn thấy thân ảnh Diệp Lăng.
Viu!
Ngay sau đó, gã rơi mạnh xuống đất.
“Bạch Mã thành chủ đã chết, kẻ nào còn ngoan cố chống lại, giết không tha!”
Hoàng Phủ Vô Địch gầm lên, lực lượng Ngũ Kiếp điên cuồng càn quét lao ra, cầm đao hung hăng chém một nhát, lập tức cắt đầu một gã cường giả.
Cái đầu lăn vòng vòng tên mặt đất, rồi một Tiên Anh bay ra từ trên người cường giả kia, Tiên Anh nho nhỏ lộ vẻ thấp thỏm lo âu, sợ hãi thét lên.
“Còn muốn chạy trốn ư?”
Hoàng Phủ Vô Địch cười dữ tợn, điểm mũi chân, thân ảnh phóng lên cao.
Lập tức một bàn tay tóm lấy Tiên Anh loa, dùng sức nắm chặt, răng rắc, Tiên Anh vỡ nát, từng cỗ Tiên Lực tinh thuần phiêu tán giữa thiên địa.
Ong ong.
Đám cường giả Bạch Mã thành rợn tóc gáy, cảnh tượng này khiến bọn họ lập tức mất đi tất cả sĩ khí.
“Các huynh đệ, liều mạng với đám khốn kiếp kia, dù sao đầu hàng cũng không thể sống sót!”
“Tin tưởng Hoàng Thiên Đế Quân, ngài nhất định sẽ phái người tới trợ giúp chúng ta!”
Một vị Ngũ Kiếp Tiên Đế sơ kỳ rống to, sắc mặt đỏ rực, tay cầm một thanh trường thương điên cuồng lao đến tấn công.
Rầm rầm.
Thương quang không ngừng lóe lên, mỗi lần thương quang lóe lên là thêm một sinh mạng bị kết liễu.
Hoàng Phủ Vô Địch thần sắc dữ tợn, nhìn kẻ dám phản kháng kia, y nhếch miệng cười, nụ cười tràn đầy sát khí lạnh như băng.
“Muốn chết thì lão tử sẽ thành toàn ngươi!”
“Huyết tẩy Bạch Mã thành, một để kẻ nào sống sót!”
Ầm!
Dưới chân Hoàng Phủ Vô Địch hiện lên từng đạo huyết quang, tỏa ra khí tức khủng bố đáng sợ.
Ầm!
Giờ khắc này, chúng cường giả Lôi Vực đang chiến đấu đều điên cuồng ngửa mặt lên trời gào thét, tròng mắt đỏ tươi.
Hoàng Phủ Vô Địch cầm đao, thân đao rung động, kim quang không ngừng lưu chuyển, vang lên thanh âm như tiếng chuông đồng.
Viu!
Ngay sau đó, Hoàng Phủ Vô Địch phóng đi, ánh đao rực rỡ hung hăng lao về phía tên Ngũ Kiếp Tiên Đế đang phản kháng.
Ngoài Bạch Mã thành, máu chảy thành sông!
Ngoài Hoàng Thiên thành, vô số cường giả Lôi Vực và Diệp Lăng mới tới cùng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên thành.
Mục tiêu của Diệp Lăng rất rõ ràng, lão tử không cho ngươi đi cứu viện bất cứ thành trì nào.
Dù sao ta cũng đã tính kĩ, ngươi có thể làm gì được ta chứ?
Trên tường thành, Hoàng Thiên Đế Quân âm trầm nhìn Diệp Lăng cùng với đại quân như lang như hổ sau lưng hắn.
“Diệp Lăng!”
Viu!
Hoàng Thiên Đế Quân đứng ngồi không yên, gã bay ra, thần sắc dữ tợn nhìn Diệp Lăng thong thả tự đắc, giận không chỗ phát tiết.
“Ngươi vây khốn Hoàng Thiên thành là muốn thế nào, ngươi muốn bắt đầu trận chiến cuối cùng ư?!”
Giọng nói Hoàng Thiên Đế Quân lạnh như băng, Diệp Lăng nghe vậy thì nhún vai.
“Ngươi nói vậy thì ta cũng chẳng có gì muốn nói.”
Dứt lời, Diệp Lăng xoay người, mỉm cười nhìn các khuôn mặt quen thuộc.
“Các huynh đệ, sợ không?”
Sợ ư?
“Ha ha, cung chủ hạ lệnh đi, đao của lão tử đã đợi lâu quá rồi!”
“Đúng vậy, cung chủ hạ lệnh đi, dù lão tử có chết thì cũng sẽ không làm Lôi Vực mất mặt!”
“Giết một tên là hòa, giết hai tên là lời, dù sao chính sách Lôi Cung chúng ta rất tốt, vợ con lão tử có thể an ổn sống đến cuối đời.”
Một đám cường giả kích động kêu gào, Diệp Lăng nhếch miệng nở nụ cười, chỉ chỉ đám người.
“Chà chà, ta tin các ngươi, ban ngày ban mặt nhảy vào nhà người ta.”
Một đám người cười vang, Hoàng Thiên Đế Quân nghiến răng nghiến lợi, nếu khai chiến, vậy đây sẽ là trận chiến quyết định kết cục cuối cùng.
Phải biết rằng, những người đến đây cùng Diệp Lăng đều là tinh anh của Lôi Vực, nếu bọn họ liều chết quyết chiến ở Hoàng Thiên thành khiến tất cả bỏ mạng, vậy Lôi Vực sẽ trực tiếp bại trận.
Chẳng lẽ Diệp Lăng tin rằng hắn có thể thành công ư?
Trong mắt Hoàng Thiên Đế Quân chợt lóe hàn quang, gã hít sâu một hơi.
“Diệp Lăng, ngươi tin tưởng người của ngươi, đương nhiên ta cũng tin người của ta.”
“Cứ chờ xem, giờ có thể là ngươi đang vây khốn ta, nhưng sau đó biết đâu lại là ta bắt giữ ngươi!”
Rồi Hoàng Thiên Đế Quân xoay người trở về trong thành.
Diệp Lăng lắc đầu cười, Hoàng Thiên Đế Quân đâu biết rằng hắn có ba bản thể, thực lực đều không phải là hạng Ngũ Kiếp Tiên Đế tầm thường có thể ngăn cản.
Đây là đòn sát thủ của hắn, không có bất cứ người nào biết.
Mặt trời lặn xuống núi, ánh Tịch Dương rọi từ phương Tây, nhưng hôm nay, chân trời dường như bị máu tươi nhiễm đỏ.
“Chà chà, tiên nhân chiến đấu ba ngày năm đêm là ít, chẳng thú vị gì.”
“Nếu là ở Trái Đất, vậy thì diệt quốc từ lâu rồi.”
Diệp Lăng nhếch miệng cười, phía sau hắn, Mạc Tinh, Diệp Phi, Tiểu Hắc và những người khác nhìn chằm chằm đại quân Hoàng Thiên thành đang dần mất kiên nhẫn.
Lúc này, trên tường thành, Hoàng Thiên Đế Quân lộ vẻ mặt dữ tợn.
Gã vừa nhận được tin tức, Bạch Mã thành bị phá, tất cả Tiên Đế đều bị giết!
Toàn bộ đã bị giết!
Tin tức này suýt nữa đã khiến Hoàng Thiên Đế Quân tan vỡ.
Đồng thời, Quảng Điền thành cũng bị cường thế đánh chiếm, không có cơ hội phản kháng.
May mà cũng có thành trì khác thắng trận, nếu không, Hoàng Thiên Đế Quân chắc chắn sẽ phát điên.
“Diệp Lăng!”
“Ngươi đã muốn chơi, vậy bổn tọa sẽ phụng bồi tới cùng!”
Ầm!
Giờ khắc này, Hoàng Thiên Đế Quân đã không nhịn được nữa, gã phóng lên cao.