Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1366 - Chương 1367: Chiến Hoàng Thiên!

Chương 1367: Chiến Hoàng Thiên!

Hoàng Thiên Đế Quân không thể ngồi yên, nếu không thì chỉ có thể trơ mắt nhìn thành trì trong lãnh thổ của mình bị Lôi Vực xâm chiếm từng chút một.

Phải biết rằng sở dĩ Lôi Vực mạnh như vậy là bởi vì bọn họ đã xâm chiếm không biết bao nhiêu lãnh thổ thế lực trong một thời gian ngắn,.

Vô số cường giả trong đó cũng được Lôi Vực thu nạp, sau đó không biết bọn họ đã dùng thủ đoạn gì để dạy dỗ đám gia hỏa kiêu căng khó thuần trở nên dễ bảo.

Hoàng Thiên Đế Quân đâu biết rằng, chỗ dựa của Lôi Vực lại chính là thủ đoạn của ba đại chủ mẫu cùng với lượng lớn tài phú.

“Ồ, không nhịn được nữa à?”

Diệp Lăng mỉm cười, cũng trực tiếp xông lên, Tiểu Hắc thấy vậy, vừa muốn đi theo thì đã bị Mạc Tinh chặn lại.

“Để hắn đi, hắn tự có suy tính.”

Đôi mắt Mạc Tinh ẩn chứa vẻ thần bí khó lường, nhiều năm qua, y từ một đứa con nhà giàu không biết trời cao đất rộng trở thành một vị bá chủ chưởng khống một phương.

Nếu khai chiến, một mình Mạc Tinh là đủ để ổn định chiến cục, tuy tu vi y không bằng Hoàng Thiên Đế Quân, nhưng kể cả Thất Kiếp Tiên Đế cũng chưa chắc có thể giết y.

Tiểu Hắc gật đầu, không nói gì, nhưng lực lượng trong cơ thể đã âm thầm lưu chuyển, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.

Mạc Tinh, Tiểu Hắc, hai người chơi hệ Bug này không sợ bất kỳ một tên cường giả Lục Kiếp Tiên Đế nào!

Nhưng nếu gặp phải đối thủ như Diệp Lăng thì đương nhiên hai người này phải cúp đuôi chạy lẹ, dù vận khí và thân thể nghịch thiên thế nào đi nữa thì cũng là vô nghĩa với Diệp Lăng.

“Diệp Lăng!”

Hoàng Thiên Đế Quân hít sâu một hơi, ngay sau đó, trong tay gã xuất hiện một thanh đơn đao tản ra kim quang.

Rầm rầm!

Ánh đao tung bay, khí tức bao trùm non sông, tu vi Lục Kiếp trung kỳ bùng nổ như mưa dông gió giật hung hăng lan tràn về phía Diệp Lăng.

Ầm ầm!

Khí tức của gã vô cùng mạnh mẽ, nhưng Diệp Lăng chỉ cười lạnh một tiếng, không hề bối rối.

“Ngươi đã muốn chơi thì lão tử chiều ngươi.”

Dứt lời, Diệp Lăng giậm chân, lôi đình vô biên xuất hiện, những tia sét tựa như giao long điên cuồng vũ động.

Xèo xèo xèo!

Từng tia sét đánh về phía Hoàng Thiên Đế Quân, khí thế của gã đã bị một cước của Diệp Lăng đạp nát, không còn lại chút nào.

“Đế Quân tuyệt đối sẽ thắng, tên Diệp Lăng kia chỉ là Ngũ Kiếp sơ kỳ, dù hắn nghịch thiên thế nào đi nữa thì có thể làm gì chứ?”

“Nếu hắn chết, Lôi Vực sẽ như rắn mất đầu, Đế Quân mang theo chúng ta tuyệt đối có thể vững vàng nghiền ép bọn họ.”

“Vậy chúng ta chuẩn bị đi, khi Diệp Lăng vừa chết, chúng ta liền nhân cơ hội tấn công!”

Không ai xem trọng Diệp Lăng, bởi vì hắn chỉ là Ngũ Kiếp Tiên Đế sơ kỳ, còn Hoàng Thiên Đế Quân cao hơn hắn một đại cảnh giới.

Trong cảnh giới Tiên Đế, một bước một tầng trời, chưa kể chênh lệch giữa hai người lớn như vậy, căn bản là không cần so sánh.

“Diệp Lăng, bổn tọa sẽ cho ngươi biết, kẻ như ngươi không xứng vượt qua chênh lệch cảnh giới!”

Viu!

Trong nháy mắt, Hoàng Thiên Đế Quân phóng lên cao, tay cầm đao vung lên.

Boong boong!

Thân đao run rẩy không ngừng, ánh đao càn quét lao ra, trực tiếp ngưng tụ thành long ảnh.

Táp!

Đột nhiên, ánh đao chợt lóe, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, các cường giả Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong chỉ nhìn thấy có ánh sáng lóe lên, nhưng không nhìn rõ đường đi của nó.

Đối diện, Diệp Lăng bình thản đứng yên, ngay sau đó, hắn nhấc Diệt Tiên Kiếm lên.

“Cút!”

Viu!

Diệp Lăng phóng lên cao, Diệt Tiên Kiếm hung hăng vung lên, Diệt Tiên Kiếm trong vô cùng tầm thường lóe lên huyết quang đáng sợ.

Ầm ầm!

Hai đạo công kích chạm vào nhau, một vụ nổ bộc phát chấn động hư không.

Thịch thịch thịch!

Hoàng Thiên Đế Quân lùi lại, đồng thời, trong mắt gã tràn đầy vẻ chấn động, gã há to miệng, khó mà tin được chuyện vừa xảy ra.

Diệp Lăng cũng lùi lại, khí tức có chút bất ổn, nhưng thần sắc vẫn đạm nhiên như trước.

“Ta có nhìn lầm không? Đế Quân lại bị một chiêu của tên Diệp Lăng này bức lui ư?”

“Không! Không thể!”

“Đáng chết, sao hắn có thể chiếm thượng phong khi đấu với Đế Quân được, hắn chỉ là Ngũ Kiếp sơ kỳ thôi mà.”

Chúng cường giả Hoàng Thiên thành run rẩy trong lòng, cảm thấy Diệp Lăng có khí thế đánh đâu thắng đó như một vị Chiến Thần.

“Hừ.”

Hoàng Thiên Đế Quân cười lạnh, nén lại cảm giác bất an trong lòng, gã liếc mắt nhìn Diệp Lăng.

“May mắn cản được một đao của ta không có nghĩa là ngươi có tư cách đánh với ta một trận!”

Hoàng Thiên Đế Quân tâm cao khí ngạo sao có thể thừa nhận Diệp Lăng có tư cách chiến một trận với gã, làm vậy chẳng khác gì đang vũ nhục gã!

Nhưng ngay sau đó, Diệp Lăng mỉm cười, ngón tay điểm một cái.

Ong ong.

Trong hư không, một nhánh Thúy Trúc lướt vào hư không, xanh tươi ướt át, màu xanh biếc khiến trái tim gã run rẩy.

“Nhất niệm giang sơn.”

Xuy xuy!

Giờ khắc này, một Tiên Anh trong cơ thể Diệp Lăng bị rút cạn, Thúy Trúc trong hư không hóa thành từng điểm sáng xanh lục nhỏ bé hoàn toàn bao vây Hoàng Thiên Đế Quân.

Sau đó từng cây Thúy Trúc đột nhiên lớn lên, trong chớp mắt, thân ảnh Hoàng Thiên Đế Quân đã bị rừng trúc bao phủ.

Rừng trúc đong đưa theo gió, không ngừng lay động.

“Đây là cái quỷ gì vậy?!”

“Nó là cây trúc ư?”

“Chẳng lẽ Diệp Lăng là gấu mèo chuyển thế!”

Một đám cường giả Hoàng Thiên thành ngây người, Hoàng Thiên Đế Quân đã bị vây nhốt trong rừng trúc.

Ngay sau đó, rừng trúc không ngừng đung đưa kịch liệt, từng cây nhanh chóng ngã xuống.

“Được!”

“Ha ha, đám cây xanh yếu ớt này sao có thể nhốt được Đế Quân của chúng ta!”

“Chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi!”

Các Tiên Đế Hoàng Thiên thành kích động hò hét, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy nụ cười lành lạnh bên khóe miệng Diệp Lăng.

“Muốn ra ư?”

“Vậy ngươi ra đi!”

Diệp Lăng thì thào, bàn tay của hắn bỗng nhiên lật úp.

Xèo xèo xèo!

Trong hư không, cuồng phong thổi quét dâng trào khiến hư không chấn động rạn nứt, một bàn tay khổng lồ hàng lâm, từng luồng lưu quang thần bí lượn lờ quanh các ngón tay.

Chưởng ấn có đường vân rõ nét, trong lòng bàn tay, từng cỗ lực lượng không ngừng sôi trào, phóng ra thần quang đáng sợ.

Lúc này, rừng Thúy Trúc vây quanh Hoàng Thiên Đế Quân bị phá nát.

Rầm rầm!

Vô số cây trúc bị nghiền nát, thân ảnh có chút chật vật của Hoàng Thiên Đế Quân phóng lên cao.

“Diệp Lăng, bổn tọa muốn giết ngươi!”

Gã cực kì phẫn nộ, nhưng ngay sau đó, gã ngẩng đầu, nhìn chưởng ấn che khuất bầu trời trong hư không, gã trừng mắt.

Bình Luận (0)
Comment