Chương 1368-1: Hoàng Thiên bi phẫn muốn chết
Trong nhất niệm giang sơn, Hoàng Thiên Đế Quân bị vô số cây Thúy Trúc dẻo dai bền bỉ đánh cho thương tích đầy mình, thậm chí không cẩn thận còn động đến bản nguyên.
Sau khi phá trận, gã cực kì tức giận, nhưng vừa thoát ra đã nhìn thấy một thần thông khủng bố ở trên đầu mình.
Trong hư không, khi Hoàng Thiên Đế Quân vừa thoát ra, Chưởng Trung Tiên Quốc hung hăng giáng xuống.
“Con bà nó!!”
Sắc mặt Hoàng Thiên Đế Quân lập tức đại biến, chửi ầm lên, đơn đao vung lên, dường như gã đang phải dốc hết toàn lực.
Móa móa móa!
Sao lại như vậy, bổn tọa vừa mới thoát được, sao đã có một chiêu khác đang chờ rồi.
Boong boong!
Đao âm vang lên, khi Hoàng Thiên Đế Quân vung đao, chưởng ấn trong hư không đã tới sát đỉnh đầu Hoàng Thiên Đế Quân.
Cuồng phong loạn vũ, tóc Hoàng Thiên Đế Quân bay múa theo gió, áo bào hoàn toàn vỡ nát, chưởng phong mạnh mẽ như muốn thổi bay Hoàng Thiên Đế Quân.
“Đùa à?”
“Trời ạ, Đế Quân, ngài nhất định phải đỡ được!”
“Tên kia là một yêu nghiệt, không thể đoán trước được chiêu thức của hắn!”
Cường giả Hoàng Thiên thành trừng mắt há hốc miệng, thậm chí có người toàn thân run lẩy bẩy, cảnh tượng này khiến bọn họ cảm thấy tan vỡ.
“Khốn kiếp, phá cho ta!”
Hoàng Thiên Đế Quân điên cuồng hét lên, thanh đao mạnh mẽ vung lên.
Viu!
Ánh đao phóng lên cao, hung hăng đánh vào Chưởng Trung Tiên Quốc, một khe nứt xuất hiện trên chưởng ấn.
“Tốt!”
Hoàng Thiên Đế Quân lập tức đại hỉ, nhưng chưởng ấn vẫn tiếp tục giáng xuống, hung hăng đánh trúng thân thể gã.
Ầm ầm!
Hư không bất ổn, đung đưa kịch liệt.
Thân ảnh Hoàng Thiên Đế Quân thì bị bao phủ trong sương khói cuồn cuộn cùng với chưởng ấn khổng lồ, không thấy hình bóng.
“Ha ha! Ngươi trang bức nữa đi!”
“Đao của lão tử lại lại lại...”
“Mẹ nó, vậy mà ngươi lại tính kế ta!”
Chúng cường giả Lôi Vực cười lớn, cung chủ của bọn họ vừa dùng tu vi Ngũ Kiếp sơ kỳ chống lại Lục Kiếp Tiên Đế trung kỳ.
Mặt đất chấn động, Diệp Lăng di chuyển trong hư không, trong mắt lộ vẻ ngưng trọng.
Hoàng Thiên Đế Quân bại trận rồi ư?
Không thể nào, nếu cường giả Lục Kiếp Tiên Đế bị hắn giết chết dễ dàng như vậy thì chỉ có thể là phế vật, nhưng Hoàng Thiên Đế Quân không phải người bình thường.
“Diệp Lăng, lão tử muốn mạng của ngươi!”
Một thân ảnh vô cùng chật vật phóng lên, cả người máu me đầm đìa, đầu tóc lộn xộn, khuôn mặt máu thịt be bét, chỉ còn đôi mắt băng lãnh là nguyên vẹn.
Trong hư không, khí tức Hoàng Thiên Đế Quân chấn động kịch liệt, khí huyết sôi trào, vừa rồi một chưởng của Diệp Lăng suýt nữa đã đập nát thân thể gã.
Trong ánh mắt vạn người, gã bị ép xuống hạ phong.
Đối với Hoàng Thiên Đế Quân tâm cao khí ngạo mà nói, gã tuyệt đối không thể chịu đựng được chuyện này.
Nếu vậy, gã phải giết hắn!
“Chà chà, ta không biết Hoàng Thiên Đế Quân có thói quen thả rông đấy.”
“Tuy Diệp Lăng ta là một người trong sáng vô tư, nhưng ta cũng không thích như vậy.”
Diệp Lăng lộ vẻ ghét bỏ, nhìn Hoàng Thiên Đế Quân đối diện bại lộ thân thể, chỉ cầm một thanh đao.
Y phục của Hoàng Thiên Đế Quân đã bị chưởng phong đánh vỡ nát, hiện tại trông gã không khác gì một con gà trụi lông.
“Cái gì?!”
Hoàng Thiên Đế Quân vội vã cúi đầu nhìn, rồi lập tức dùng tay che bộ vị trọng yếu, sắc mặt đỏ rực.
“Ồ, ngươi cho rằng làm vậy thì có thể che giấu sao?”
“Ta cho ngươi biết một câu danh ngôn, quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân giấu kê kê.”
Diệp Lăng tỏ vẻ chính nghĩa lẫm nhiên nói, đối diện, sắc mặt Hoàng Thiên Đế Quân bỗng nhiên tái nhợt.
Phụt!
Lửa giận xông lên, Hoàng Thiên Đế Quân hộc máu, máu tươi văng vào hư không, thân thể gã không ngừng lung lay.
“Diệp Lăng, lão tử sẽ không tha cho ngươi!”
Hoàng Thiên Đế Quân nhanh chóng dùng Tiên Lực huyễn hóa ra một bộ y phục, gã phẫn nộ rít gào.
“Không buông tha ư?”
Diệp Lăng bĩu môi, sau đó xoay người nhìn các huynh đệ Lôi Vực, rồi lại nhìn các cường giả Hoàng Thiên thành, lạnh lùng nói.
“Diệp Lăng ta được người người ca ngợi là tiểu lang quân thành thực đáng tin.”
“Loại tiểu nhân giấu của quý như ngươi, ta khinh thường làm bạn.”
Dứt lời, Diệp Lăng kiêu ngạo xua tay.
“Ta cho ngươi một cơ hội, tự kết liễu đi, đừng tiếp tục độc hại thế giới này, trở thành u nhọt trong mắt kẻ khác nữa.”
Dứt lời, Diệp Lăng giả vờ bi thương quay đầu, Hoàng Thiên Đế Quân ngẩn người.
Đúng vậy, vừa rồi gã đã trở thành trò hề, nếu tin này truyền đi, vậy uy danh của gã sẽ không còn nữa.
“Đế Quân, động thủ đi.”
Diệp Lăng hít sâu một hơi, chậm rãi nói, khuôn mặt chân thành.
Các cường giả Hoàng Thiên thành trừng to mắt, không thể nào tin được.
Chuyện quái gì vậy?!
Bây giờ nếu Hoàng Thiên Đế Quân tự sát thì đó mới là trò cười của toàn bộ Tiên Giới!
“Được...”
“Quả thật Hoàng Thiên Đế Quân ta đã làm bẩn...”
Nói đến đây, Hoàng Thiên Đế Quân đột nhiên ngẩn người, gã ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng.
“Ngươi dám tính kế ta!”
Tính kế ngươi?
Diệp Lăng nhếch miệng cười.
“Ta tính kế ngươi đấy thì sao nào? Tới đi, cái đồ tiểu nhân hèn hạ giấu của quý!”
Ầm!
Hoàng Thiên Đế Quân điên cuồng rống giận, nhưng Diệp Lăng lại cười châm chọc, khoát tay áo.
“Được rồi, nói ngươi chim nhỏ đã là nể mặt ngươi.”
“Thứ kia của ngươi có khác gì con giun không chứ.”
Giun?
Hoàng Thiên Đế Quân nghiến răng nghiến lợi, trong hơn ba vạn năm cuộc đời, gã chưa từng bị vũ nhục như vậy.
Gã nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm Diệp Lăng, trong con ngươi tràn đầy sát khí điên cuồng.
“Hừ.”
Diệp Lăng cười lạnh, ngay sau đó, lôi quang huyễn hóa trong mắt hắn tựa như một vòng xoáy, không ngừng tản ra quang mang thần bí.
Diệp Lăng hừ một tiếng, cứ tưởng hắn sẽ nói gì đó, nhưng đột nhiên Hoàng Thiên Đế Quân cảm thấy đầu mình đau đớn kịch liệt.
Đầu óc gã như vừa bị trúng một kích nặng nề, khiến gã đau như muốn nổ tung.
Lôi Kiếp!
Công kích tinh thần trong Lôi Vực của Diệp Lăng thành công xâm lấn trong lặng lẽ.
“Khốn kiếp, khốn kiếp!”
Hoàng Thiên Đế Quân rống giận, ý thức vùng vẫy kịch liệt.
Nhưng khi gã vừa tỉnh táo hơn một chút, trong hư không, một thanh trường thương tản ra thiên uy đáng sợ đã chờ sẵn.
“Diệp Lăng! Mẹ nhà ngươi!”
Hoàng Thiên Đế Quân bi phẫn điên cuồng hét lên, tên khốn kiếp này tính kế gã.
Chương 1368-2: Ngươi dám hay không!
Nhìn trường thương sừng sững trước mặt, Hoàng Thiên Đế Quân khiếp sợ.
Rốt cuộc gã đã hiểu vì sao vừa rồi Diệp Lăng cố ý nhục nhã gã, cũng biết vì sao linh hồn mình dao động kịch liệt.
Hóa ra tất cả đều là kế sách của tên khốn kiếp này bày sẵn cho mình, mà mình lại ngây ngốc nhảy xuống cái bẫy của hắn.
Trong hư không, thẩm phán chi thương tản ra thần uy cường đại.
Thân thương xán lạn huy hoàng, trong đó ẩn chứa quy tắc hủy diệt nồng đậm, thân thương rung động, vạn vạt quanh nó đều tan biến, hóa thành hư vô.
“Hoàng Thiên Đế Quân, bổn tọa dùng danh nghĩa Lôi Đế, thẩm phán tội lỗi của ngươi.”
“Thẩm phán chi thương, diệt!”
Diệp Lăng đạm mạc nói, ngay sau đó tay phất một chút, trong hư không, thẩm phán chi thương nhắm thẳng Hoàng Thiên Đế Quân, sau đó thân thương khẽ run lên.
Viu!
Trường thương xuyên thủng hư không, xé rách không gian xung quanh.
Xuy Xuy xuy!
Thương quang chiếu rọi, thẩm phán chi thương đã được Diệp Lăng cải tạo hoàn mỹ, uy lực càng thêm kinh người, còn ẩn chứa quy tắc cực điểm chân ý đại viên mãn.
Thương quang lóe lên trên mũi thương ẩn chứa lực lượng khủng bố khiến linh hồn phải run sợ.
“Thẩm phán bổn tọa ư?”
“Diệp Lăng ngươi không có tư cách này, trong tam giới này, không có bất kì ai có tư cách!”
Oanh!
Hoàng Thiên Đế Quân phóng lên cao, tay cầm đao vung lên, quanh thân đao xuất hiện từng ngọn lửa quỷ dị không ngừng đốt cháy hư không.
Ngọn lửa mãnh liệt tỏa ra sức nóng khủng khiếp, thậm chí Diệp Lăng không hề đứng gần nhưng vẫn cảm giác được một cỗ khí nóng ập vào mặt, cả người khô nóng.
Bá!
Ngay sau đó, thanh đao trong tay Hoàng Thiên Đế Quân bỗng nhiên hung hăng bổ xuống, ngọn lửa vô biên phóng ra như phượng hoàng tung cánh, mang theo uy thế đáng sợ hung hăng lao về phía thẩm phán chi thương!
Leng keng leng keng!
Tia lửa văng khắp nơi, trên thân thương xuất hiện vô số vết rạn.
Ngay sau đó, từng luồng khí xám tràn ngập thân thương.
Phụt!
Ngọn lửa tựa như phượng hoàng hoàn toàn bị dập tắt, hóa thành hoa lửa rơi rụng trong hư không.
Mà thẩm phán chi thương vẫn tiếp tục thế công điên cuồng!
Hoàng Thiên Đế Quân liên tiếp lui lại, dưới bàn chân gã bùng cháy, ngọn lửa không ngừng thiêu đốt trong hư không.
Chi chi chi chi!
Bàn chân ma sát hư không tạo ra thanh âm chói tai, cường giả hai bên đều lộ ra thần sắc ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào hư không.
Trường thương xuyên qua thiên địa, điên cuồng lao về phía Hoàng Thiên Đế Quân.
Hoàng Thiên Đế Quân cắn răng, nổi giận gầm lên một tiếng, gã đột nhiên đứng lại.
“Một thanh trường thương thì làm gì được ta!”
Rống!
Ngay sau đó, Hoàng Thiên Đế Quân điên cuồng thét dài, hung hăng cầm đao vung lên.
Leng keng!
Thẩm phán chi thương lao đến, mũi thương hung hăng va chạm mũi đao đối chọi gay gắt!
Ngay sau đó, Hoàng Thiên Đế Quân bắt đầu không trụ được nữa, bước chân lùi lại, sắc mặt gã đỏ như máu, ngực cũng kịch liệt phập phồng.
Phụt!
Cuối cùng, Hoàng Thiên Đế Quân phun ra một ngụm máu tươi, tình trạng càng thêm thảm thiết dữ tợn.
“A a a a a a!”
Hoàng Thiên Đế Quân rống giận, thanh đao trong tay gã bùng cháy lên ngọn lửa vô biên, gã cầm đao hung hăng trảm một nhát.
Rầm rầm!
Trong nháy mắt, thẩm phán chi thương bị phá nát, Hoàng Thiên Đế Quân lảo đảo, thân mình cong lại, thở dốc kịch liệt, thần sắc uể oải.
Toàn bộ chiến trường chìm trong tĩnh lặng.
Có vẻ Hoàng Thiên Đế Quân đã bị ép tới cực hạn, gã bị mấy đại sát của Diệp Lăng đánh trọng thượng, trông như một cây đèn cạn dầu sắp tắt.
Còn Diệp Lăng thì vẫn đứng sừng sững trên hư không, thần sắc bình thản, lực lượng đáng sợ trong cơ thể không ngừng quay cuồng.
Hai người là hai thái cực đối lập, khiến các cường giả Hoàng Thiên thành vốn nắm chắc thắng lợi trong lòng cảm thấy hốt hoảng khó tin, sĩ khí mất hết.
Diệp Lăng chỉ là Ngũ Kiếp sơ kỳ, thế nhưng lại ép Hoàng Thiên Đế Quân đến loại tình trạng này.
Gia hỏa yêu nghiệt như thế có thể sáng tạo kỳ tích, giết chết Hoàng Thiên Đế Quân, thu phục toàn bộ Hoàng Thiên lãnh thổ hay không?
“Diệp Lăng!”
Lúc này, Hoàng Thiên Đế Quân đột nhiên lạnh giọng cất tiếng.
“Ngươi còn thủ đoạn gì nữa?!”
Hoàng Thiên Đế Quân ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài lộ ra phong mang dữ tợn.
“Ngươi có thể kiêu ngạo vì đã khiến bổn tọa bị ép đến tình trạng này, trong tam giới rộng lớn này, không có bất cứ cường giả Ngũ Kiếp Tiên Đế nào có thể làm được.”
“Chỉ có ngươi!”
Hoàng Thiên Đế Quân nhếch miệng cười, khóe miệng còn vương máu tươi, trông đáng sợ như lệ quỷ.
“Nhưng giờ ngươi đã dùng hết thủ đoạn.”
“Còn bổn tọa thì vẫn còn rất nhiều thủ đoạn đang chờ Lôi Đế ngươi chỉ giáo đây!”
Hoàng Thiên Đế Quân bước đến, cánh tay cầm đao vung vẩy, ánh đao chiếu rọi hai mắt Diệp Lăng.
Quá chói mắt!
Diệp Lăng vừa híp mắt lại, ngay sau đó, thân ảnh Hoàng Thiên Đế Quân nhanh như một cơn gió lao đến tập sát Diệp Lăng.
Phản kích!
Cường giả Hoàng Thiên thành nắm chặt tay vô cùng kích động, cuối cùng cũng tới lúc phản kích.
Nếu tiếp tục bị nghiền ép, bọn họ sẽ không thể chấp nhận nổi.
Hoàng Thiên Đế Quân nói rất đúng, tu vi của Diệp Lăng không bằng gã, có thể đả thương gã đã là chuyện không dễ dàng, có lẽ hắn đã phải dốc hết sức lực vốn liếng.
Nhưng Hoàng Thiên Đế Quân vẫn luôn ở thế bị động, một khi gã có cơ hội phản kích, vậy tuyệt đối sẽ tạo ra đả kích trí mạng.
Nhất định có thể thắng!
Tất cả cường giả Hoàng Thiên lãnh thổ lập tức tràn đầy hy vọng.
Trong hư không, Hoàng Thiên Đế Quân lao đến gần sát, bổ một đao.
Xuy Xuy xuy!
Ánh đao lộng lẫy tựa như Tử Thần đoạt mệnh.
Diệp Lăng tức khắc cả kinh, cầm Diệt Tiên Kiếm thi triển Cuồng Lôi kiếm pháp.
Vèo vèo!
Kiếm chiêu như mưa rền gió dữ không ngừng đánh ra, một chiêu đánh nát ánh đao đang đánh về phía mình.
“Muốn chiến ư?”
“Vậy bổn tọa sẽ chơi với ngươi!”
Diệp Lăng cười dữ tợn, dưới chân lại xuất hiện Lôi Vực vô biên.
Xuy Xuy xuy!
Vô số tia sét nhảy múa khắp trời, lực lôi kéo hút Hoàng Thiên Đế Quân tới trung tâm lốc xoáy.
Hai người lao vào giao chiến, giờ khắc này, tất cả cường giả đều nín thở.
Quá mạnh.
Mọi người đều âm thầm cảm thán.
Diệp Lăng quá mạnh, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngũ Kiếp sơ kỳ đối chiến Lục Kiếp trung kỳ, chênh lệch lớn như vậy nhưng trận chiến của bọn họ lại ngang sức ngang tài, vô cùng kích thích.
“Diệp Lăng, ngươi sẽ bại!”
Hoàng Thiên Đế Quân không ngừng xuất chiêu, gã rống to.
Đột nhiên, Diệp Lăng lùi lại, Lôi Vực dưới chân cũng di chuyển theo hắn.
“Ai nói ta đã dùng hết thủ đoạn?”
“Ai cho ngươi tự tin đó?!”
Trong đôi mắt Diệp Lăng lóe lên vẻ uy nghiêm.
Ong!
Một hạt châu rạng rỡ thần quang chậm rãi bay ra từ trong lòng bàn tay Diệp Lăng.
Bát Cực Khốn Thần Châu!
Chương 1368-3: Điên cuồng
Khi Bát Cực Khốn Thần Châu xuất hiện, sắc mặt Hoàng Thiên Đế Quân lập tức đại biến.
Hạt châu phiêu phù trong hư không, thần quang xán lạn cho gã một cảm giác cực kì khủng bố, nỗi sợ hãi dâng lên từ sâu trong linh hồn.
Nếu đám thiên chi kiêu tử Đế Vực từng tham gia chúng thần đại chiến nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ tất cả đều sẽ mềm chân, toàn thân run rẩy.
Uy danh của hạt châu này không hề thua kém uy danh hiển hách của Đả Thần Thạch trên Địa Cầu lúc trước.
Bá bá bá!
Từng đạo thần quang bao phủ Hoàng Thiên Đế Quân, màn sáng bao quanh gã tạo thành lồng giam.
“Mở ra!”
Oanh!
Hoàng Thiên Đế Quân gầm lên giận dữ, tay cần đao điên cuồng run lên, ánh đao lộng lẫy điên cuồng oanh kích màn sáng của Bát Cực Khốn Thần Châu.
Ầm ầm ầm.
Màn sáng không ngừng rung động, nhưng vẫn vững như thái sơn, không hề bị tổn hại chút nào.
Hơn nữa, Hoàng Thiên Đế Quân còn cảm thấy Bát Cực Khốn Thần Châu đang vô thanh vô tức cắn nuốt Tiên Lực trong thân thể gã.
Giờ khắc này, thiên địa chìm trong tĩnh mịch.
Các cường giả Hoàng Thiên thành câm lặng không nói được một lời, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
“Ngươi nói lão tử không còn thủ đoạn nữa ư?”
“Nếu ngươi muốn, ta đây sẽ cho ngươi xem cái gì gọi là át chủ bài!”
Diệp Lăng rống to, ngay sau đó hắn phóng lên cao.
Viu!
Thân ảnh Diệp Lăng thoăn thoắt như yến, mũi chân điểm một cái, hắn đứng vững trong hư không, ngay sau đó cánh tay giơ lên, một mạt huyết quang lộng lẫy chiếu rọi.
Ong ong.
Một cây cung thật lớn tràn đầy sát khí huyết tinh xuất hiện trong tay hắn.
Cánh tay mạnh mẽ giương cung, ngay sau đó, bàn tay còn lại giữ lấy một mũi tên đỏ sậm.
Mũi tên kia tỏa ra hồng quang chiếu rọi tận trời, dường như được ngưng tụ từ máu tươi, tản ra khí tức khủng bố khiến lòng người run sợ.
“Huyết Cung Chi Uy, Nhất Tiễn Định Giang Sơn!”
“Tru sát!”
Viu!
Ánh mắt Diệp Lăng nghiêm nghị, mũi tên như một thứ vũ khí sắc bén đoạt mệnh mang theo gió xoáy lao về phía Hoàng Thiên Đế Quân bị nhốt trong Bát Cực Khốn Thần Châu.
Tranh tranh!
Mũi tên rung động, Hoàng Thiên Đế Quân bị nhốt trong trận sắc mặt tức khắc đại biến.
“Mở ra cho bổn tọa!”
Ầm ầm ầm!
Hoàng Thiên Đế Quân dùng hết sức lực trong cơ thể chém ra vô số đao, giờ khắc này, tu vi Lục Kiếp trung kỳ hoàn toàn bộc phát.
Màn sáng kiên cố của Bát Cực Khốn Thần Châu không ngừng đong đưa, thậm chí xuất hiện khe nứt.
“Phá!”
Huyết tiễn tiến sát màn sáng, Hoàng Thiên Đế Quân thần sắc dữ tợn, trông gã tựa như lệ quỷ bò ra từ Cửu U địa ngục.
Thanh đao trong tay càng thêm hung hãn điên cuồng chém ra.
Xuy Xuy xuy!
Màn sáng bị đánh vỡ, hóa thành vô số điểm sáng biến mất trong thiên địa.
Ánh đao vẫn giữ nguyên khí thế vô song chém về phía huyết tiễn đang lao đến.
Mọi người hồi hộp chờ đợi, trái tim đập mạnh kịch liệt.
Thình thịch... Thình thịch
Đột nhiên, ánh mắt mọi người bỗng nhiên co lại, huyết tiễn đã đánh lên ánh đao cuồn cuộn.
Leng keng!
Tia lửa văng khắp nơi, cường giả Hoàng Thiên thành còn chưa kịp cao hứng đã lập tức bị sự hoảng hốt thay thế.
“Không!”
“Sao có thể!”
“Mau cứu đế quân!”
Vô số thân ảnh điên cuồng vọt lên, lao về hướng Hoàng Thiên Đế Quân.
Nhưng đã muộn, chỉ thấy huyết tiễn với khí thể nghiền nát hết thảy bắn nát ánh đao, thân tên chấn động, khí thế vẫn hung hãn như cũ!
Đối diện, sắc mặt Hoàng Thiên Đế Quân dữ tợn, gã gầm lên một tiếng, muốn tiếp tục xuất chiêu.
Phụt!
Nhưng một thanh âm nặng nề vang lên, mọi người ngừng lại, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Đế Quân.
Chỉ thấy mũi tên tràn đầy sát khí kia hung hăng xuyên thủng lồng ngực Hoàng Thiên Đế Quân.
Máu tươi không ngừng nhỏ xuống mặt đất.
“Đế quân!”
“Lôi Vực khốn kiếp, lão tử liều mạng với các ngươi!”
“Các huynh đệ, xông lên!”
Vèo vèo vèo!
Giờ khắc này, các cường giả Hoàng Thiên thành ngồi không yên, dường như đã phát điên, tròng mắt đỏ sậm tràn đầy phẫn nộ, lao đến tấn công đại quân Lôi Vực.
“Dừng lại!”
Nhưng đúng lúc này, thanh âm Hoàng Thiên Đế Quân vang vọng truyền đến.
Mọi người dừng bước, nhưng sát khí trong mắt vẫn không hề thu liễm.
Các cường giả Lôi Vực cười dữ tợn, khinh thường nhìn đại quân Hoàng Thiên thành.
Muốn giết chúng ta ư?
Lão tử đang chờ đây, ai lùi bước, kẻ đó là tôn tử!
“Lôi Đế Diệp Lăng!”
“Đúng là kẻ nổi danh không thể là củi mục.”
“Ngươi rất mạnh, có thể ép bổn tọa đến loại tình trạng này, khiến kẻ khác phải lau mắt mà nhìn!”
Hoàng Thiên Đế Quân nhếch miệng cười, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng gã.
Gương mặt trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén vô song.
“Bổn tọa muốn hỏi ngươi, ngươi dám trực tiếp bắt đầu cuộc chiến cuối cùng không?”
Hoàng Thiên Đế Quân nhếch miệng cười dữ tợn.
Diệp Lăng nhún vai, tỏ vẻ không sao cả. Nhưng sâu trong ánh mắt hắn lại tràn ngập vẻ ngưng trọng.
Lục Kiếp Tiên Đế không thể bị giết dễ dàng như vậy.
Hắn không muốn trực tiếp tiến hành đại chiến, dựa theo tính toán của Diệp Lăng, hắn muốn chiếm cứ toàn bộ thành trì, sau đó sẽ cho đại quân đột kích.
Đến lúc đó, dù là Thất Kiếp Tiên Đế thì cũng phải chết.
Nhưng sự tình phát triển tới tình trạng này, nếu Hoàng Thiên Đế Quân thật sự muốn chiến, vậy hắn sẽ phụng bồi tới cùng!
“Ngươi muốn chiến, vậy bổn tọa sẽ phụng bồi.”
Hoàng Thiên Đế Quân chậm rãi nói, bỗng nhiên cả người chấn động, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
Nhưng vô số cường giả ở nơi đây, không có bất kỳ ai dám coi khinh gã.
Hoàng Thiên Đế Quân thực lực Lục Kiếp trung kỳ, gã có tư cách này.
“Bổn tọa cho ngươi thời gian bảy ngày.”
“Trong vòng bảy ngày, toàn bộ thành trì trong Hoàng Thiên lãnh thổ ta sẽ không phòng thủ!”
“Không phải ngươi muốn chiến sao? Vậy chiến đi, điên cuồng đi, trong bảy ngày này, chúng ta sẽ phân ra thắng bại!”
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi – chủ nhân Lôi Vực - Lôi Đế Diệp Lăng, rốt cuộc ngươi có dám hay không!”
Ánh mắt Hoàng Thiên Đế Quân tràn đầy điên cuồng, không còn lý trí.
Không phòng thủ, vậy sẽ trực tiếp ra khỏi thành chiến đấu.
Kết cục chỉ có một, trong vòng bảy ngày này, cuộc chiến giữa hai lãnh thổ nhất định sẽ khiến máu chảy thành sông!
Hoặc là bại, hoặc là thắng!
Giờ khắc này, vô số cường giả đổ dồn ánh mắt hướng về phía Diệp Lăng.