Tám thành Tây Bắc xem như điểm giao giới cường đại nhất giữa Lôi Vực và Hoàng Thiên lãnh thổ. Trong tám thành này có vô số cường giả, thậm chí còn mạnh hơn nhiều 4 thành Đông Nam của Ngô Tài Thần, cho nên Diệp Lăng mới phái bốn Thần Thú đến đây.
Bốn Thần Thú là Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong, khi liên thủ, thực lực chắc chắn sẽ rất kinh khủng.
Tối thiểu là Ngũ Kiếp Tiên Đế bình thường không thể gây nên sóng gió gì trước mặt tứ Thần Thú.
Chưa kể tứ Thần Thú còn mang theo quân đoàn Thần Thú cực kì cường đại, còn có cả Hồng Long đã đột phá đến Ngũ Kiếp Tiên Đế. Hơn nữa, cường giả Yêu Tộc vô cùng khát máu, tính tình cũng vô cùng dữ dắn.
Tám thành Tây Bắc yêu khí ngập trời, từng đạo yêu khí bạo ngược dâng trào trong hư không, cường giả bình thường cảm nhận được đều run rẩy cả người. Grào! Từng tiếng gầm rú vang lên trong hư không, cường giả 8 thành Tây Bắc run lẩy bẩy, thậm chí có kẻ miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Đám nhãi con, qua đây nhận lấy cái chết đi!"
Trong hư không có một bóng dáng màu đỏ đứng sừng sững, kẻ đó chính là Hồng Long! Kể từ khi gã quy thuận Lôi Vực, gã đã lập vô số chiến công, thực lực mạnh mẽ đã tiêu diệt không biết bao nhiêu kẻ có mắt không tròng. Ầm ầm!
Long trào vung ra, một quả cầu lửa to lớn hung hăng đánh vào đoàn người, từng bóng người bay lên, bị cầu lửa thổi tung.
Ở nơi khác, bốn Thần Thú liên thủ càn quét chiến trường.
Huyền Vũ phòng thủ, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước dùng các thủ đoạn công kích, lực lượng đáng sợ cùng với sát khí bạo ngược tàn phá không gian.
Cường giả Ngũ Kiếp trở xuống dính đến liền tổn thương, đụng phải liền sẽ chết, tuyệt đối không có ngoại lệ.
“Bốn tên súc sinh mà dám tới thành trì Tây Bắc kêu gào, hãy xem bổn tọa trấn áp các ngươi đấy!"
rống!
Đột nhiên, trong hư không, một thân ảnh điên cuồng tấn công về phía bốn Thần Thú, một đạo kiếm quang sáng chói hung hăng đánh lên thân Huyền Vũ.
Keng!
Tia lửa lóe lên, thân thể khổng lồ của Huyền Vũ không tự chủ liên tiếp lui về phía sau, y ngửa mặt lên trời gào thét.
“Mẹ kiếp, Huyền Vũ, lão khốn kiếp kia dám coi khinh ngươi, nếu không phát huy thì hắn sẽ coi ngươi là con rùa rụt cổ đấy!"
Thanh Long kêu to, trực tiếp biến thành bản thể, thân thể bao trùm nửa hư không, ánh mắt băng lãnh, sát khí dạt dào.
Tứ chi Huyền Vũ sừng sững như trụ chống trời.
Không biết y bị Thanh Long kích thích hay là bị cường giả Ngũ Kiếp trung kỳ kia chọc giận.
“Grào!"
Huyền Vũ ngửa đầu gầm lên một tiếng, sau đó hai chân cường tráng hung hăng giẫm lên đại địa.
Răng rắc răng rắc!
Các khe nứt lan tràn, những đạo khí tức đáng sợ phóng ra từ trong khe nứt không ngừng khuếch tán.
Đông đông đông Vài kẻ xui xẻo đang chiến đấu bị liên lụy, trực tiếp bị đánh bay, miệng phun máu tươi.
“Má nó, lão Ô Quy, người điên rồi, người mình mà cũng đánh!"
Trong hư không. Thanh Long đang điên cuồng giao thủ cùng đối thủ Ngũ Kiếp trung kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, y SỞ ý khiến cường giả kia có cơ hội dùng kiếm đâm xuyên đuôi.
“Mẹ nó!"
Phụt, trường kiếm mang theo máu tươi rút ra từ cái đuôi của Thanh Long, Thanh Long lập tức chửi ầm lên.
Sau đó Bạch Hổ và Chu Tước cùng xông tới công kích cường giả kia. Trên đại địa, sắc mặt Huyền Vũ âm trầm, từ trong lỗ mũi không ngừng thổi ra từng luồng khí tức như sương mù, thanh âm ồn ào như xe lửa lăn bánh.
Ô ô!
Đột nhiên, Huyền Vũ ngửa đầu, tứ chi sừng sững, từ trong thân thể bắn ra hào quang bao chặt lấy y. Trên màn sáng ẩn hiện văn tự tối nghĩa khó giải, rậm rạp đan xen, tản ra khí tức thần bí.
“Lão khốn kiếp, ta trở lại đây!”
Âm!
Huyền Vũ phóng lên cao, thân thể to lớn lao về phía Ngũ Kiếp Tiên Đế tới.
Đám người Bạch Hổ lập tức kinh hãi, đổ mồ hôi hột nhìn Huyền Vũ phát điện.
“Mau lui lại, lão già này điên rồi!”
“Nếu hắn điên lên thì sẽ xảy ra đại sự đấy, tránh mau!”
“Không ngờ lão gia hỏa này mà cũng biết nổi điên, đúng là chuyện nghìn năm khó gặp, tên này chết chắc rồi!"
Rầm rầm!
Ba Thần Thú vội vã tránh đi, Ngũ Kiếp Tiên Đế lập tức sững sờ, đang đánh nhau, sao đột nhiên người chạy hết rồi. Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức trừng mắt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Trong hư không, một cái mai rùa khổng lồ được hào quang màu vàng bao trùm đang điên cuồng lao tới.
“Con bà nó! !"
Ngũ Kiếp Tiên Đế mắng to một tiếng, hai tay cầm chắc kiếm, Tiến Lực bùng nổ tràn ra từ thân kiếm.
Rầm rầm!
Một kiếm chém xuống, kiếm đánh lên mai rùa nhưng cảm giác như đánh lên một tấm ván sắt cứng rắn. Cạch cạch cạch.
Tiên Đế cảm thấy lòng bàn tay cực kì đau đớn, từng Cỗ lực lượng đảo loạn trong thân thể hắn, lồng ngực chấn động, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
“Còn chờ gì nữa, đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra đi!"
Huyền Vũ giận dữ gầm lên, cái đầu lớn thò ra ngoài, hung hăng cắn lên tay tên Tiên Đế còn chưa kịp phản ứng kia.
Răng rắc!
Máu thịt be bét, xương tay của Tiên Đế này đã bị Huyền Vũ cắn vỡ vụn.
“Ha ha! Lão già phát uy, thiên hạ vô song!"
“Các huynh đệ, đánh hắn!”
“Hỏa chi ác diễm, ngưng!"
Rầm rầm!
Ba Thần Thú kích động kêu gào, gào thét lao tới đánh tên Tiên Đế xui xẻo kia.
“Cút ngay!”
Viu! Một kiếm quang phóng lên cao, sau đó nó hung hăng giáng xuống.
“Vẫn đánh được à? !”
“Lão tử sẽ cho ngươi biết cái gì là phòng ngự."
Huyền Vũ hét lớn, thân thể trực tiếp xông qua.
Trường kiếm bổ lên vỏ ngoài của y, lực phản chấn đáng sợ đánh bật lại tên Tiên Đế kia.
Phụt!
Ngũ Kiếp Tiên Đế không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong nháy mắt này, ba Thần Thú còn lại lao đến, ngay sau đó, từng đạo công kích tràn ngập thiên địa, rực rỡ sắc màu, mang theo khí tức hoạt mệnh.
Phụt!
Máu tươi văng ra, thân thể Tiên Đế này bị đánh tan nát, hóa thành một đoàn huyết vụ văng khắp trời đất. Ngũ Kiếp Tiên Đế trung kỳ, đã chết!
“Lão gia hỏa dám coi khinh ta, ta lấy mạng các ngươi!”
Grào!
Huyền Vũ rống giận, hoàn toàn điên cuồng, khiến đám Bạch Hổ cũng thấy kinh hồn táng đảm.