Huyền Vũ luôn biểu hiện bình thường, nhưng dù là tên chuyên gây sự như Thanh Long thì cũng không dám trêu chọc lúc Huyền Vũ nổi giận.
Ai cũng biết, kẻ bình thường tính khí tốt thì khi tức giận sẽ cực kì đáng sợ. Thấy chưa, lão gia hỏa này vừa tức giận, trong nháy mắt đã máu chảy thành sông. Tên này là một cái lô cốt vững chắc, thân thể khổng lồ lao đi khắp chiến trường, trong mắt đỏ tươi, tứ chi không ngừng đánh ra. Đám Tiến Tôn Tiên Vương không kịp trốn chạy trực tiếp bị đánh thành thịt nát, dù may mắn chạy thoát thì cũng bị đám Bạch Hổ theo sát phía sau tiêu diệt. Không chỉ nơi đây, 7 thành Tây Nam và 16 thành phương Bắc cũng đều cực kì thảm liệt.
Mạc Tinh, Dương Thất Lang suất lĩnh hai đại quân đi tàn sát, thế cục hoàn toàn áp đảo, tuy kẻ địch ngoan cường chống lại, nhưng không ai có thể ngăn cản được hai người. Dương Thất Lang vốn là một vị anh kiệt ngút trời, nếu bàn về tu vi, có thể nói rằng y vô địch trong cùng cấp bậc, chưa kể hiện nay y sở hữu một thanh trường thương là Thần khí.
Dù là Ngũ Kiếp Tiên Đế sơ kỳ thì cũng bị y dùng một chiều Thất Tinh Thiên Thương đâm xuyên.
Còn Mạc Tinh – kẻ có vận khí tốt nghịch thiên - tu vi đã đến Ngũ Kiếp hậu kỳ, cộng thêm số mệnh quỷ dị, dù là Hoàng Thiên Đế Quân đích thân đến đây thì cũng không thể đánh bại y.
Người khác không làm gì được y, y chính là tên đao phủ khiến kẻ khác nghe tên đã sợ mất mật.
Huống chi, trên chiến trường này còn có Diệp Phi, Táng Hoa, Kim Triển, Hoàng Phủ Vô Địch, Hoàng Phủ Triều Ca, đội ngũ này có thể nói là cực kì đáng sợ.
Diệp Phi và Táng Hoa tựa như ma quỷ, mỗi lần xuất hiện đều lấy đi mạng của một người hoặc là hơn thế. Hai người khiến không ít cường giả căm phẫn, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người tùy ý tàn sát.
Các chiến trường đều thảm liệt vô biên, thậm chí máu chảy thành sống, khiến không biết bao nhiêu cường giả kinh hồn táng đảm.
Trong Lôi Cung, Diệp Lăng ngồi ở chính điện, bên cạnh là ba đại chủ mẫu, bọn họ mang sắc mặt nghiêm túc nghe chiến báo không ngừng truyền về.
“Báo, 4 thành Đông Nam đã đánh hạ 2 thành, hai phe tổn thất tương đương, cũng bị Hoàng Thiên lãnh thổ đánh chiếm một thành!"
“Báo, 8 thành Tây Bắc đã chiếm được một nửa, đại quần bốn Thần Thú lãnh đạo đánh đầu thắng đó, không gì cản nổi, khiến địch nhân không có sức đánh trả"
“Báo, 7 thánh Tây Nam gặp đại địch, Mạc Tinh Đế Quân đang giao chiến với cường giả Ngũ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong, đã có dấu hiệu thắng lợi, sĩ khí đại chấn!"
“Báo, 16 thành phía Bắc tổn thất thảm trọng, đại quân Dương Thất Lang lãnh đạo tổn thương quá nửa, Dương Thất Lang giao chiến với một vị cường giả Ngũ Kiếp hậu kỳ, cuối cùng trọng thương đánh chết địch nhân!”
Từng tin tức không ngừng truyền đến, trong ba ngày, chiến sự đã đi được nửa chặng đường, ba ngày nay, Diệp Lăng chưa từng chợp mắt, chỉ ở trong cung điện không ngừng nghe tin tức và ra lệnh.
“Lão công, nên cho người đi cứu viện đại quân của Dương Thất Lang!"
“Đúng vậy phu quân, nếu tiếp tục như thế, SỢ rằng Dương Thất Lang không thể đánh chiếm 16 thành phía Bắc!”.
“16 thành phía Bắc là thành trì tinh nhuệ nhất, Dương Thất Lang đã liều mạng đánh đến mức này đã là kết cục tốt nhất"
Ba chủ mẫu vội vã nói, Diệp Lăng hít sâu một hơi, đôi mắt lóe ra kim quang rực rỡ.
Lúc này, ở ba thành Đông Phương có trong binh canh gác nghênh đón một đám khách không mời.
3 thành Đông Phương là thành trì bên trong Lôi Vực, các Tiên Đế Tiên Tôn bị thương và kiệt sức thở hổn hển kịch liệt.
“Đế Quân, chúng ta tổn thất quá lớn, 10 người thì 3 chết 7 thương”
“Đúng vậy, chúng ta liều mạng đi, thua đám cẩu tạp chủng kia, lão tử không phục!”
“Nếu ba thành này mà chúng ta cũng không giữ nổi thì còn mặt mũi nào trở về cung nữa, không bằng chết luôn ở chỗ này!"
Các Tiên Đế điên cuồng hét lên, kẻ dẫn đầu chính là Hải Đông Thanh - người đã đi theo Diệp Lăng từ khi Lôi Vực thành lập tới nay, cùng hắn đạp lên núi thấy biển máu đi tới hiện tại.
Hiện giờ hắn ta là cường giả Tứ Kiếp đỉnh phong, thần sắc uy nghiêm những sắc mặt tái nhợt.
Hắn ta cũng bị trọng thương, Hoàng Thiên lãnh thổ phái một vị Ngũ Kiếp Tiên Đế trung kỳ đến đây đánh chiếm 3 thành Đông Phương, hắn ta và các huynh đệ liều chết cố thủ mới may mắn sống sót.
“Không phải là ta không muốn liều mạng!"
“Các ngươi theo ta bao lâu, chẳng lẽ lại nghĩ Hải Đông Thanh ta là loại người tham sống sợ chết ư?”
Hải Đông Thanh hít sâu một hơi, đứng dậy, trong mắt tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng. Tình hình chiến đấu ở những thành trì khác đều không tệ, chỉ có chỗ này của hắn ta nguy nan trùng trùng, hi vọng bảo toàn thành trì cũng rất xa vời.
Hải Đông Thanh là người cao ngạo, hắn ta không thể nào chấp nhận nổi kết cục này.
“Đế Quân, vậy phải làm thế nào, không thể để mặc đám khốn kiếp kia tùy ý cười nhạo tiến công chứ?”
“Không được thì chúng ta tự bạo, lão tử không tin đám hán tử đầu đội trời chân đạp đất chúng ta không giữ nổi ba thành này!"
“Nếu hết cách thì ta tình nguyện tự sát, ta không muốn hồi cung, cũng không có mặt mũi gặp lại các huynh đệ!"
Mọi người kêu gào, bọn họ không cam tâm, nhưng đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bọn họ không thể phản kháng nổi, căn bản là hữu tầm vô lực.
“Không xong, Đế Quân, Hoàng Thiên lãnh thổ lại đánh tới!"
Đột nhiên, một gã Tiên Đế hoảng hốt vọt tới, máu me khắp người, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.
“Cái gì! Khốn kiếp, khinh người quá đáng”
“Liều mạng với bọn họ!”
“Đám khốn kiếp đến rồi, các huynh đệ, xông lên!”
Tất cả Tiên Đế điên cuồng rống giận, Hải Đông Thanh trực tiếp đứng dậy, cầm đao nghiến răng nghiến lợi, hắn ta hít sâu một hơi, nhìn đám huynh đệ xung quanh.
“Các huynh đệ”
“Ai sợ chết thì ở lại đây, trở về nhà với vợ con cũng được"
“Không sợ chết thì đi theo lão tử, giết một tên hòa vốn, giết hai tên là lời!"
“Dù Hải Đông Thanh ta có phải chết thì cũng sẽ không làm chính mình và cung chủ mất mặt, sẽ không vấy bẩn uy danh Lôi Vực!"
Cạch!
Hải Đông Thanh bổ một đao xuống đất, tia lửa văng ra, mọi người đấm ngực, tròng mắt đỏ tươi. Rầm rầm!
Lần lượt từng bóng người xông ra ngoài, ngoài thành, đám cường giả Hoàng Thiên cương vực cười dữ tợn nhìn thành trì tàn phá.
“Lôi Vực, 3 thành Đông Phương, hôm nay tất PHÁ... !”
“Giết không tha!"
Từng vị cường giả rống giận, ngay sau đó, Hải Đông Thanh mang theo một đám Tiên Đế điên cuồng chạy tới.
Cường giả hai thế lực đối diện, đôi mắt đỏ tươi, chiến ý ngập trời.
“Người Lôi Vực nhận lấy cái chết đi!"
rống!
Một vị Ngũ Kiếp trung kỳ rít gào, dẫn đầu tấn công.
Ngay sau đó, vô số cường giả che trời lấp đất liều chết lao đi.
Hải Đông Thanh cầm đơn đao hung hăng lao vào quân địch.
Keng keng!
Ánh đao lóe lên, lập tức chém bay đầu một Tứ Kiếp Tiên Đế, máu tươi văng lên khuôn mặt, trông hắn ta dữ tợn như ác quỷ.
“Các cháu, tới chiến đi!"
rống!
Thanh ấm bi tráng tràn ngập thiên địa, Hải Đông Thanh ngửa đầu rồng giận, quyết tâm liều chết!