Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1374 - Chương 1375: Viện Quân Ngàn Người

Chương 1375: Viện quân ngàn người

Tà dương lặn về phía tây, tỏa ra ánh hào quang yêu dã.

Ngoài thành Đông Phương, máu tươi nhuộm đẫm đại địa, mùi máu tanh gay mũi tràn ngập trong hư không.

Hải Đông Thanh đứng sừng sững trên không trung, tay cầm đao, thân đao nhiễm đầy máu tươi, lưỡi đao sắc bén đã bị mẻ vài chỗ Thân thể hắn ta không ngừng lung lay như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, sắc mặt trắng bệch. Chiến tranh vẫn còn đang tiếp tục, nhìn các cường giả Lôi Vực bị giết chết, Hải Đông Thanh cảm thấy trái tim mình như bị xé nát.

“Khốn kiếp, lão tử liều mạng với ngươi!"

rống!

Một cường giả Lôi Vực điên cuồng rống giận, thần sắc quyết tử hung hăng nhào tới đoàn người. Âm!

Ngay sau đó, lực lượng bùng nổ từ thân thể hắn càn quét lan ra, lực lượng này trực tiếp cắn nuốt mười mấy cường giả Hoàng Thiên cương vực xung quanh.

Vị Tiên Đế này đã lựa chọn tự bạo.

“Huynh đệ!"

Hải Đông Thanh ngửa mặt lên trời gào thét, tròng mắt đỏ sậm giàn giụa nước mắt, lệ chảy cuồn cuộn rơi xuống mặt đất vỡ tan.

Giờ khắc này, Hải Đông Thanh gào khóc như một đứa bé mất đi món đồ chơi mình yêu mến nhất.

“Đám ranh con, gia gia liều mạng với các ngươi!”

Hải Đông Thanh lau nước mắt, rống to, trên người toát ra thần quang rực rõ, mang theo khí tức điên cuồng hung hăng vọt vào trong đoàn người.

Bạch!

Một đao bổ ra, Hải Đông Thanh chém trúng lồng ngực một gã Tư Kiếp Tiên Đế, Lưỡi đao mẻ bị kẹt trong xương, Hải Đông Thanh cắn răng xông lên, cường giả bị đao bổ trúng liền lùi lại, miệng phun máu tươi.

“Chết đi cho ta!"

Hải Đông Thanh phẫn nộ gào thét, nhưng ngay lúc này, một thanh kiếm lạnh như băng xuyên thấu lồng ngực hắn ta. Phụt.

Khí tức tử vong tràn ngập thân thể Hải Đông Thanh, thân thể hắn ta mềm nhũn, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng, chậm rãi ngã xuống mặt đất.

“Đại ca!”

“Các huynh đệ, liều mạng!”

Các cường giả Lôi Vực hoàn toàn điên cuồng, thấy Hải Đông Thanh sắp chết, bọn họ mất hết lý trí.

“Ha ha, đại quân Lôi Vực không ngăn cản được nữa, trực tiếp giết hết không tha!”

“Các huynh đệ, làm thịt đám người kia, giết sạch bọn họ!”

Cường giả Hoàng Thiên cương vực cười lớn, nhưng đúng lúc này, đột nhiên vô số bóng người lao đến, đại quân ngàn người điên cuồng đánh tới.

Trong hư không, đại quân mang theo khí tức đáng sợ lao đến, chiến trường chìm trong tĩnh lặng.

“Đó là người phương nào? !"

Cường giả Hoàng Thiên cương vực ngẩn người, lúc này, Hải Đông Thanh ngã trên mặt đất gắng gượng mở mắt ra, sau đó trực tiếp hôn mê.

“May mà tới kịp, các huynh đệ, tiêu diệt toàn bộ đám khốn kiếp Hoàng Thiên lãnh thổ này cho lão tử!"

rống!

Một bóng người mạnh mẽ hàng lâm, vóc người cường tráng, thần sắc dữ tợn, khí tức mênh mông chấn động, tu vi rõ ràng là Ngũ Kiếp sơ kỳ.

Hạ Ngạo Thiên!

Nếu Ngô Tài Thần ở đây thì chắc chắn y sẽ chấn động, kẻ dẫn đầu đại quân ngàn người này chính là Hạ Ngạo Thiên - cường giả trong chúng thần chi chiến!

“Tiểu Ma Đầu, đến đây đi, đây chính là lễ vật chúng ta đưa cho Diệp Lăng, để xem ai giết nhiều hơn nào!"

Hạ Ngạo Thiên cười lớn, đơn đao trong tay hóa thành một đạo hắc quang, y vọt vào trong đoàn người.

Một bên khác, Tiểu Ma Đầu - kẻ từng bị Ngô Tài Thần đánh bại - sắc mặt âm trầm, gã cười lạnh, trực tiếp lao vào tàn sát đoàn người, trong nháy mắt, máu tươi văng ra như mưa.

Đại quân ngàn người, kẻ yếu nhất cũng là Tứ Kiếp Tiên Đế, còn có mười mấy vị Ngũ Kiếp Tiên Đế, toàn bộ đều là nhân vật nổi bật trong chúng thần chi chiến.

Đại quân ngàn người này chính là viện quân trong miệng Diệp Lăng! Trước khi Diệp Lăng rời Đế Vực, hắn và Thái Hư Đế Quân đã thống nhất dùng thần thông làm phương thức giao lưu, trước khi đại chiến bùng nổ, Diệp Lăng đã tự mình đề nghị Thái Hư Đế Quân cho mượn binh.

Để kết thiện duyên với Diệp Lăng, Thái Hư Đế Quân tự thân đứng ra mượn quân từ bốn đại thế lực, kéo toàn bộ lực lượng tinh nhuệ ra ngoài. Nếu đã ra ngoài thì không về được nữa, tương đương với việc Lôi Vực sẽ tiếp nhận đội quân mạnh mẽ này gia nhập.

Phụt phụt!

Từng bộ thi thể ngã xuống, thực lực đám người Hạ Ngạo Thiên tuyệt đối hơn xa đám địch nhân này, thế cục thay đổi khiến đại quận Hoàng Thiên cương vực từ thương thảm trọng.

“Đồ khốn, các ngươi rốt cuộc là ai? !"

“Đây là cuộc chiến giữa Hoàng Thiên lãnh thổ và Lôi Vực, các ngươi là thế lực phương nào mà dám nhúng tay? !"

Thủ lĩnh Ngũ Kiếp trung kỳ điên cuồng rống giận, đại quần ngàn người thực lực quá bưu hãn, đặc biệt là Tiểu Ma Đầu và Hạ Ngạo Thiên, hai người này khiến gã cảm thấy rợn cả tóc gáy “Phương nào ư?”

“Lão tử làm thịt người trước, đỡ phải nghe tiếng sủa loạn của ngươi!"

Hạ Ngạo Thiên cười dữ tợn, thân ảnh xông lên, đao quang ngưng tụ đầy trời như bão sét, dường như muốn phá nát thương khung.

“Đồ không biết xấu hổ, gã là của ta!”

Tiểu Ma Đầu nổi giận gầm lên, lao đến tấn công tên Ngũ Kiếp trung kỳ kia.

Rầm rầm!

Hai đại cường giả đồng thời tấn công, cường giả Ngũ Kiếp trung kỳ kia lập tức bị đánh nát lồng ngực, bị trọng thương. Khi trăng treo giữa trời, trước ba thành Đông Phương đã chất đầy thi cốt, máu chảy thành sông.

Hạ Ngạo Thiên và đám cường giả đứng sừng sững giữa chiến trường, trông như Vô Số tử thần tản ra sát khí cuồn cuộn.

“Chà chà, thật thống khoái!”.

“Lần này lão tử chọn đúng rồi, chiến tranh quy mô thế này ở Đế Vực làm sao mà có được"

Hạ Ngạo Thiên cười lớn, Tiểu Ma Đầu cũng gật đầu, bọn họ là cường giả cùng cấp bậc với Ngô Tài Thần.

Trong Đế Vực, thế lực phân chia rạch ròi, vạn năm khó xảy ra một trận đại chiến, cho nên bọn họ khát vọng chém giết.

Đây là nguyên nhân trọng yếu nhất khiến bọn họ lựa chọn ra khỏi Đế Vực, còn có một nguyên nhân nữa là Thái Hư Đế Quân đã tiết lộ thân phận chân chính của Diệp Lăng.

Đi theo Cửu Kiếp Tiên Đế có vẻ là một lựa chọn chính xác nhất.

Hải Đông Thanh cảm giác mình đã chết, nhưng khi hắn ta mở mắt ra, toàn thân hắn ta đau đớn không gì sánh được, Tiến Lực gần như đã khô cạn.

“Ngươi tỉnh rồi à?"

Người nói chuyện là Hạ Ngạo Thiên, y ngồi cạnh Hải Đông Thanh, khẽ mỉm cười.

“Ta rất bội phục ngươi, ngươi là hán tử!"

“Ta là cứu binh do Diệp Lăng, không đúng, do cung chủ mời tới, sau này cũng là người một nhà"

Hạ Ngạo Thiên cười nói với Hải Đông Thanh.

Mắt Hải Đông Thanh sáng lên, gắng gượng muốn đứng dậy.

“Dìu ta đứng lên, ta có thể chiến tiếp!"

Chiến sự 3 thành Đông Phương kết thúc không có nghĩa là toàn bộ cuộc chiến đã kết thúc.

Hạ Ngạo Thiên lắc đầu, nhún vai.

“Không được"

“Cung chủ có lệnh, dặn người lập tức trở về cung chữa thương"

“Ngươi yên tâm đi, đám khốn kiếp kia sẽ phải chôn cùng các huynh đệ!"

Hạ Ngạo Thiên cười dữ tợn, sát khí dạt dào!

Bình Luận (0)
Comment