Chôn cùng, báo thù.
Hải Đông Thanh hít sâu một hơi, hắn ta cắn răng, Tiên Khí khô cạn, bản thân bị trọng thương, hiện nay hắn ta có thể tỉnh lại đã là rất may mắn.
“Nếu không thể tự tay báo thù cho các huynh đệ, ta sẽ hối hận cả đời!"
Hải Đông Thanh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt màu đỏ tươi, Hạ Ngạo Thiên Vỗ bả vai hắn ta.
“Ngươi phải sống sót, sống thật tốt, đó mới là điều các huynh đệ mong muốn"
Còn đại thù thì yên tâm đi, đám khốn kiếp kia không chạy thoát được đầu!"
Dứt lời, Hạ Ngạo Thiên Vỗ bả vai Hải Đông Thanh, rồi xoay người rời đi, để lại Hải Đông Thanh nằm đó, hắn ta hít sâu một hơi, tràn đầy bất đắc dĩ.
Sáng sớm hôm sau, một Tiên Đế qua đây mang Hải Đông Thanh trở về Lôi Vực, còn đám người Hạ Ngạo Thiên thì đã đi trợ giúp đại quân Lôi Vực. Gió lạnh sắc bén như đao, Hạ Ngạo Thiên đứng đầu đại quân, ánh mắt nghiêm nghị, mỉm cười nói.
Các huynh đệ đã hi sinh sẽ ở trên trời dõi theo chúng ta"
“Đại thì không báo, sao xứng làm nam nhi!"
Rầm rầm!
Hạ Ngạo Thiên nắm chặt tay, hung hăng nện lên lồng ngực mình, ánh mắt nghiêm nghị.
3 thành Đông Phương đã phá, kẻ nào muốn báo thù thì đi theo lão tử, đến 16 thành phía Bắc trợ giúp các huynh đệ khác!”
“Kẻ không muốn báo thù thì không phải nam nhân, nhanh cút khỏi đội ngũ cho lão tử!"
Dứt lời, Hạ Ngạo Thiên phóng lên cao, tay nắm chặt đao, lực lượng Ngũ Kiếp sơ kỳ điên cuồng càn quét. Âm!
Cmn, người mới không phải nam nhân, một kẻ mới tới như người biết cái đếch gì?”
“Đúng, người Lôi Cung chúng ta không có thằng đàn bà, mặc kệ kẻ địch là ai thì cũng phải nằm xuống!"
“Hừ, giết người mà thôi, không phải người chết thì chính là ta chết!"
Đám cường giả Lôi Cung kêu gào, Hạ Ngạo Thiên nhếch miệng nở nụ cười, đây mới là điều y muốn thấy.
Rầm rầm!
Thân ảnh nhanh chóng lao đi, biến mất giữa thiên địa, trong 3 thành Đông Phương, ngoại trừ người ở lại thủ thành thì còn lại toàn bộ rời đi.
Mặc dù lúc trước hai phe đã thống nhất không thủ thành trì, nhưng Diệp Lăng cảm thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn.
16 thành phía Bắc, mây đen cuồn cuộn, huyết tinh ngập trời.
Dương Thất Lang cầm Thần khí trong tay, trên người tràn đầy máu tươi, khí tức có chút uể oải, sắc mặt cũng không tốt lắm, hơi trắng bệch.
Phía sau Dương Thất Lang là đội ngũ tinh nhuệ của Lôi Cung, tam huynh đệ Văn gia, Cơ Vô Mệnh, tất cả đều là bá chủ xưng bá một phương. Nhưng 16 thành phía Bắc gần như tập trung 1/3 lượng cường giả của Hoàng Thiên lãnh thổ, khiến Dương Thất Lang liên tiếp gặp trắc trở, còn tổn thất thảm trọng.
“Ha ha, Dương Thất Lang, hôm nay lại đến tặng đầu người cho lão tử ư?”
“Tới đây, thành trì sau lưng lão tử chôn toàn bộ các ngươi vẫn dư chỗ!”
“Ha ha, lão tử nóng lòng lắm rồi!"
Trong 16 thành phía Bắc, một vị cường giả Ngũ Kiếp hậu kỳ cười lớn, Dương Thất Lang nghiến răng, tay nắm chặt Thần khí.
“Các huynh đệ!"
Dương Thất Lang hô to, đám cường giả sau lưng vội vã đáp lại.
“Giết chết đám khốn kiếp này cho ta!”
Âm!
Trong hư không, từng vì sao xuất hiện lo lửng, lóe ra ánh sao sáng chói.
Thất Tinh Thiên Thương!
Vừa ra tay, Dương Thất Lang đã dốc hết toàn lực, tên khốn kiếp Ngũ Kiếp hậu kỳ kia thực lực cường hãn, dù y có Thần khí nhưng vẫn không thể địch lại.
“Liều mạng à?”
“Hừ, chẳng lẽ lão tử không biết chắc?”
Ầm ầm!
Đối diện, cường giả Ngũ Kiếp hậu kỳ giậm chân, hư không dao động lan rộng.
Ba ba ba! Lực lượng phá nát hư không, chỉ là uy thế mà không gian đã không thể đỡ được.
Hai phe cường giả lăm le lao vào chém giết, nhưng đúng lúc này, một gã cường giả Hoàng Thiên lãnh thổ tinh mắt chỉ vào hư không, lộ vẻ hoảng SO.
“Đó là cái gì?”
“Trời ạ, sao lại có nhiều cường giả như vậy, đây là cường giả Lôi Vực ư?”
“Ngươi ngốc à? Hiện tại tất cả thành trì đều đang giao chiến, Lôi Vực lấy đầu ra cường giả nữa?”
“Đúng vậy, chúng ta đã nắm chắc thắng lợi ở 3 thành Đông Phương, nhưng những người này ở đâu ra?”
Các cường giả Hoàng Thiên cương vực nghi hoặc, đại quân mấy ngàn người xen vào chiến trường sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với chiến cuộc hiện tại.
Ánh mắt Dương Thất Lang trở nên ngưng trọng, nhìn thân ảnh càng ngày càng gần, y hơi bất ngờ.
“Không ngờ lại mời được bọn họ!”
“Chẳng trách Diệp Lăng giấu giếm, không nói viện quân là ai!"
Dương Thất Lang lập tức vui vẻ, y xoay người nhìn chằm chằm vào các cường giả Hoàng Thiên cương vực, nở nụ cười dữ tợn.
“Đám nhóc con, ngày tận thế của các ngươi đến rồi!"
“Các huynh đệ, viện quân của chúng ta đến rồi, giết cho ta!"
Ầm!
Trong nháy mắt, Dương Thất Lang dẫn đầu lao đi, vận dụng Thất Tinh Thiên Thương, một gã Tứ Kiếp Tiên Đế hậu kỳ không có bất cứ cơ hội phản kháng nào, bị một thương xuyên thủng lồng ngực.
“Ha ha, Dương Thất Lang, không ngờ ngươi lại bị đánh đến mức này, lần đầu tiên Hạ Ngạo Thiên ta thấy người như vậy đấy”
“Nói nhiều như vậy làm gì, giết đi!”
“Dương Thất Lang, Tiểu Ma Đầu ta tới giúp người một tay!”
Rầm rầm rầm!
Giờ khắc này, đại quân giáng xuống, mấy nghìn cường giả hóa thành cỖ máy tàn sát trực tiếp vọt tới đại quận Hoàng Thiên cương vực.
Trong nháy mắt, đại quận Hoàng Thiên cương vực bị đánh tan tác.
Ngay sau đó, tràng tàn sát thảm liệt bắt đầu!
Lôi Vực, chính điện Lôi Cung.
Diệp Lăng vừa an ủi Hải Đông Thanh còn đang không cam lòng, sau đó để hắn ta trở về dưỡng thương.
“Haizz”
Diệp Lăng thở dài một hơi, lắc đầu.
“Người này thật cố chấp.”
“Nhưng chứng kiến nhiều huynh đệ chết đi như vậy, nếu là ta, có lẽ còn không lý trí bằng hắn."
Diệp Lăng cười khổ, lần này Lôi Vực tổn thất cực kì nghiêm trọng.
Nhưng đại quân Đế Vực đã đến trợ giúp, từ giờ trở đi, thế cục cuộc chiến sẽ thay đổi!
Đúng lúc này, Trầm Nguyệt Tâm chạy tới.
“Lão công! Lão công!”
“Có tin tức tốt, viện quân và đội ngũ của Dương Thất Lang liên thủ, chỉ trong vòng hai ngày đã hoàn toàn quét sạch 16 thành phía Bắc!”
“Hiện tại hai đội ngũ đã sát nhập, xuất phát đến những chiến trường khác!"
Trầm Nguyệt Tâm vô cùng kích động, thắng lợi ở chiến trường này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc!
Diệp Lăng gật đầu, mỉm cười.
“Tiếp đó nên phòng bị chó cùng đường quay đầu cắn!"
Hoàng Thiên Đế Quần ngồi ở chủ vị, khuôn mặt âm trầm.
Choang! Hoàng Thiên Đế Quân đang ngồi yên đột nhiên hung hăng ném VỠ một chén trà, sắc mặt âm trầm như nước.
“Diệp Lăng!"
“Bổn tọa sẽ khiến người hối hận cả đời!"