Đám Tiên Tôn quỳ xuống đất, cả người run lẩy bẩy.
Tiểu Hắc không chỉ là Yêu Tộc, mà còn là Hắc Long huyết mạch tinh thuần, Long Tộc kinh khủng nhất trong thiên hạ!
Long uy mênh mông, yêu khí cuồn cuộn!
Trong lúc nhất thời, đám Tiên Tôn cảm thấy kẻ đứng trước mặt mình là một vị Chủ Thần đáng sợ, một ý niệm có thể chưởng không sinh tử của bọn họ, thậm chí là linh hồn.
Lúc này, Diệp Lăng vô cùng thích ý nhìn Tiểu Hắc ngang ngược ngạo mạn, hoàn toàn không muốn động thủ.
Hôm nay là sân nhà của Tiểu Hắc, dù sao nữ nhân của y đang ở đây, nếu như bị đoạt hết danh tiếng, y sẽ rất mất mặt.
“Hừ!
“Các ngươi quá ồn ào"
Tiểu Hắc cười dữ tợn, thuận tay chỉ cái tên ban nãy còn kêu gào nói Tiểu Hắc phải cẩn thận, y lắc đầu.
“Ngươi dám uy hiếp ta ư?"
Viu!
Một luồng hắc quang xuyên thủng hư không, trong nháy mắt đã xuyên qua giữa trán tên Tiên Tôn kia, lực lượng đáng sợ phá nát thức hải và linh hồn gã.
Kẻ này hoàn toàn không kịp phản ứng, gã trừng mắt, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Đám Tiên Tôn đang quỳ khiếp sợ hít sâu, trời ạ, rốt cuộc bọn họ đã chọc phải tồn tại thế nào.
Một ma đầu giết người không chớp mắt ư?
“Còn có người, không phải người nói rằng thiếu gia và lão tổ chó má của Guard Lan gia tộc sẽ tới đánh chết ta sao?"
“Tới đi, lão tử đứng ngay đây này, nếu hôm nay người sống sót, sau này lão tử theo họ ngươi!"
Tiểu Hắc lại chỉ một người, tên kia ngẩn ra, hai tay không ngừng khua khua, hoảng sợ tới cực điểm.
“Không! Ta không muốn chết!"
Đột nhiên, gã ta gào to, thân ảnh lập tức bay lên, xoay người bỏ chạy.
Tốc độ của gã rất nhanh, gã dốc hết toàn bộ lực lượng, thậm chí còn bùng nổ tiềm lực.
Nhưng Tiểu Hắc cười lạnh.
Một Tiến Tôn chạy thoát thân ngay dưới mí mắt y thì không phải là đang vũ nhục lòng tự ái và năng lực của y sao? ! Âm!
Đột nhiên, Tiểu Hắc giậm chân một cái, lực lượng phát ra từ dưới chân y điên cuồng khuếch tán. Đông đông đông! Lực lượng không ngừng lan tràn bùng nổ, rồi nó phóng thẳng lên trời.
“Tiếp đó, đến các ngươi!"
Tiểu Hắc xoay người nhìn đám gia hỏa trợn mắt há hốc mồm đang quỳ dưới đất.
Đám Tiên Tôn lộ vẻ mê man, y nói vậy là có ý gì?
Tên kia chạy thoát rồi sao? Hay kẻ này chỉ đang phô trương thanh thế, kỳ thực chỉ là một con cọp giấy?
Ong ong!
Đột nhiên, không gian rung động, một thân ảnh rơi xuống đất. Âm!
Mặt đất chấn động, một cái hố sâu xuất hiện trước mặt mọi người, đám Tiên Tôn quỳ dưới đất nhìn rõ ràng thân ảnh đập ra cái hố sâu kia.
Đó chính là kẻ vừa chạy trốn ban nãy.
Hóa ra người này trốn không thoát, bị kẻ kia nhẹ nhàng bắn hạ.
“Tha mạng, xin hãy tha mạng?”
“Chúng ta mắt chó không biết Thần Linh giáng lâm, xin hãy tha mạng!"
Trong nháy mắt, đám Tiến Tôn sợ hãi vội vã dập đầu, gào khóc kêu loạn, Marshall D. Teach và Lucy thấy vậy thì trừng mắt kinh ngạc.
Diệp Lăng nhìn bộ dáng của Marshall D. Teach và Lucy thì không khỏi vui vẻ, đúng là hai tấm chiếu mới chưa trải đời.
Trước cửa thành, Tiểu Hắc tựa như Thần Linh chấp chưởng sinh tử, liếc nhìn đám Tiên Tôn run lẩy bẩy.
“Ngươi!"
Đột nhiên, Tiểu Hắc chỉ đến một tên Tiên Tôn hậu kỳ.
Ầm!
Tên Tiên Tôn này lập tức choáng váng như bị sét đánh, gã ngã ngồi xuống đất, mất hồn mất vía, đã mất đi tất cả hy vọng.
Gã xong đời rồi.
Tiểu tử da đen này chỉ đến người nào thì kẻ đó sẽ chết!
Giờ đây gã nên để lại di chúc, hay kiên cường đứng thẳng như một người đàn ông chân chính, dù có chết cũng quyết không cúi đầu!
“Không phải người vừa cầu xin tha thứ, cầu lão tử tha cho ngươi một mạng sao?"
Tiểu Hắc nhếch miệng cười, nụ cười rất quỷ dị, tên kia nhìn mà rợn cả tóc gáy.
Đồ khốn, nếu chọc tới lão tử, lão tử sẽ liều mạng với người, dù ta chết thì cũng không cho người sống thoải mái!
“Lão tử rất thích nghe kẻ khác cầu xin, ta thích nhất loại nhu nhược như vậy!”
“Tuy ta cũng rất thưởng thức đám người có cốt khí, nhưng bọn họ rất đáng ghét, cho nên, lão tử sẽ thả toàn bộ những người đã mở miệng xin tha!”
Tiểu Hắc ngông cuồng phất tay. Ong ong! Cái tên bị chỉ mặt vốn muốn mắng chửi lập tức đổ mồ hôi, mẹ nó, sao không nói sớm, lão tử suýt nữa đã tiểu ra quần rồi.
May mà ban nãy có một đống lời mà chưa nói ra, kiểu như thà chết đứng còn hơn sống quỳ... nếu nói ra, có lẽ 100% sẽ phải chết.
“Cảm tạ Hắc gia, cảm tạ Hắc gia!”
Kẻ bị Tiểu Hắc chỉ đến quỳ rạp xuống đất, ngoan ngoãn hô to. Đám Tiên Tôn đã cầu xin tha thứ cũng lập tức vui vẻ, thở ra một hơi.
Ai bảo kẻ hèn nhát thì không có tương lai?
Đứng ra đây, ta cam đoan không đánh chết ngươi! Đám cứng đầu đã bị tên tiểu tử da đen này diệt hết rồi, chỉ có những người không có cốt khí như bọn họ còn sống, điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ cốt khí chả là cái thá gì hết!
“Còn ngươi!"
Đột nhiên Tiểu Hắc xoay người, nhìn cái tên ban nãy còn la hét đòi tuần thủ luật pháp.
Tên Tiên Tôn kia hít sâu một hơi, cười châm chọc.
“Ngươi nghe kỹ cho ta!"
“Nếu người nghe không rõ thì giờ ta nói cho người nghe lại!"
Dứt lời, Tiên Tôn này hừ lạnh một tiếng.
“Dựa theo pháp luật Adam cương vực, ngươi có thể trực tiếp giết chết chúng ta, hoặc đầu của chúng ta sẽ bị nhét vào mông heo”.
“Làm thế nào thì còn tùy vào hứng thú của ngài, ngài là tồn tại chí cao vô thượng, đám kiến hội hèn mọn chúng ta nói chuyện với ngài là đang vũ nhục thân phận của ngài!"
“Đối với chúng ta, ngài tự mình ra tay cũng là niềm vinh hạnh chí cao vô thượng”
“Đại nhân tôn kính, ngài vĩnh viễn là Thần Linh cao quý nhất trong lòng ta!"
Tên kia đứng dậy, gương mặt nghiêm túc, những lời nói ra lại khiến toàn trường cấm lặng.
Diệp Lăng ngẩn người nhìn tên kia, không biết nói gì hơn.
“Nhân tài!"
“Hắn là một nhân tài!”
“Trình độ vô liêm sỉ bất phân cao thấp với Ngạo Hồng Trần và Thanh Long!"
Diệp Lăng cảm thán, đây quả thực là một tên khốn kiếp cực kì chuyên nghiệp.
Tiểu Hắc cũng choáng váng, sau đó lập tức cười lớn, gật đầu với tên kia.
“Không tệ”
“Lão tử rất thích loại tiền nhân như ngươi!"
Tiểu Hắc Vỗ tay một cái.
“Cùng thể hiện đi”
“Dùng hết khả năng để ân cần thăm hỏi tên thiếu gia Wilson chó má của các ngươi, kẻ nào khiến lão tử hài lòng, kết cục không chỉ là sống sót, mà còn được ban thưởng!”
“Nếu không làm lão tử cao hứng, chà chà, vậy chia buồn với ngươi!"