Hậu quả khi y mất hứng là cái gì, bọn người kia đều rất rõ ràng.
Dựa theo tính khí tiểu tử này, sống sót đã là rất may mắn chớ đừng hi vọng có thể nguyên vẹn rời đi. Nhưng, mắng Wilson đại thiếu gia ư?
Mọi người không tự chủ nhìn về tòa thành phía sau, đây chính là địa bàn của Guard Lan gia tộc, trong đó có không biết bao nhiêu nhân vật đáng sợ.
Nếu bọn họ ồn ào mắng chửi ở đây, hậu quả sẽ rất thế thảm, không tốt hơn cái chết là bao.
Nhưng không mắng thì hiện tại cũng phải chết.
Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy hàn quang trong mắt Tiểu Hắc, tất cả đều kinh hãi, sắc mặt tái nhợt.
“Wilson khốn kiếp, Chủ Thần tạo ra hắn rõ ràng là một sai lầm"
“Chủ Thần cũng có lúc sai, đó chính là thời khắc Wilson sinh ra, có lẽ khi ấy Chủ Thần đánh rắm một cái, vậy nên mới khiến cả Guard Lan gia tộc bị sỉ nhục như hiện nay”
“Tên khốn kiếp kia đang bị trời đánh, đáng lẽ nên nhét hắn vào mông heo, khiến hắn chịu sỉ nhục cả đời!"
“Đối với loại người như vậy, ta không có lời gì để nói, ha hả?
“Chỉ nghe cái tên đó thôi, ta đã chẳng còn thiết sống nữa, các ngươi thì sao?"
Cả đám kêu gào, mắng chửi rất khó nghe, Diệp Lăng và Tiểu Hắc đều ngây người, sau đó cực kì vui vẻ. Chà chà, cảm giác này sảng khoái thật, huống hồ bọn họ càng mắng càng hăng!
“Nào, để lão tử cho các ngươi thêm động lực!"
Tiểu Hắc chỉ tay, trăm viến cực phẩm Tiến Thạch bay ra... đám Tiên Tôn thấy vậy lập tức trừng to mắt. Thánh Thạch!
Đối với bọn họ, Tiên Thạch chỉ là một cách gọi khác mà thôi, hiện nay ở trước mặt bọn họ đang có chừng trăm viên cực phẩm Tiên Thạch.
Tuy rất ít, nhưng chỉ mắng vài câu mà được nhận thù lao như thế, vậy nếu mắng hăng hơn nữa thì có phải bọn họ sẽ trở thành triệu phú, thậm chí là giàu hơn nữa hay không?
“Ái chà chà, Hắc gia thật phóng khoáng!"
“Tên khốn Wilson kia không thể so được với Hắc gia, một người là heo, một người là Thần Ánh Sáng!"
“Hừ, so sánh gì đấy? Ngươi quá xem trọng Wilson rồi”
“Tên khốn kiếp trời sinh bị thông đít kia sớm muộn gì cũng bị thiên đao vạn quả, lột sống giữa đường!"
Có động lực, đám Tiên Tôn càng thêm ra sức mắng chửi, Tiểu Hắc cười càng to, cực phẩm Tiên Thạch không ngừng tuôn ra.
Đối với y mà nói, mấy ngàn mấy vạn cực phẩm Tiên Thạch chỉ như mưa bụi, nhưng đối với đám Tiên Tôn này thì đó là một món tài phú khổng lồ.
Ngươi chỉ cần mắng vài câu là thành trọc phú, thế người có mắng không? Có lẽ chỉ cần không phải loại người cổ hủ tới cực điểm thì chắc chắn sẽ mắng đến quên cả trời đất, sảng khoái tràn trề. Không phải sao... Hiện nay, đám Tiên Tôn này mắng vô cùng thống khoái, hoàn toàn không phát hiện từng đạo thân ảnh từ thành Guard Lan đang chạy nhanh đến. Trong hư không, mười mấy bóng người lao đến, kẻ nào cũng là Thần Linh, người cầm đầu còn là Tứ Trọng Thần Linh.
Nam tử này mặc áo bào trắng xuyên tơ vàng, tóc vàng rực rỡ chói mắt, trên khuôn mặt tầm thường là đôi mắt ấm trầm nồng nặc sát khí.
Wilson.
Thiên tài thành Guard Lan, xét trong Adam lãnh thổ, gã cũng xứng danh thiên chi kiêu tử, một trong những thiên kiểu hàng đầu.
Hiện nay gã đang đeo ác danh giết cha ruột, nhốt em trai truy sát em gái, nhưng gã không thèm để ý. Sau lưng gã có lão tổ chống đỡ, gã tin rằng mình tuyệt đối có thể lấy được danh ngạch tiến vào thánh địa, nếu lão gia hỏa còn sống, vậy gã sẽ rất vướng chân vướng tay.
“Muội muội Lucy thân ái của ta, ngươi tuyệt đối không thể xuất hiện lần nữa, nếu không, uy danh của ta sẽ mất hết!”
Wilson cười lạnh, nhưng lúc này, gã đột nhiên nghe thấy từng tiếng mắng vang trời.
“Tên Wilson khốn kiếp đáng chết, gã là một tên xăng pha nhớt làm mất giá đàn ông, phi!”
“Đàn ông cường tráng mà không có bản lĩnh, phi!”
“Hừ, không nên nhét hắn vào mông heo, nên nhét heo vào mông hắn mới đúng!”
Âm!
Wilson lửa giận ngập trời, nghiến răng nghiến lợi, kẻ nào dám to gan cao giọng nhục nhã gã ngoài thành Guard Lan như vậy!
Huống chi, đám khốn kiếp này còn chửi theo bầy!
Khinh người quá đáng!
Wilson nghe được, đám Thần Linh đi theo gã đương nhiên cũng nghe thấy, tất cả đều phẫn nộ, bọn họ là những người trung thành tuyệt đối với Wilson.
Mắng Wilson không phải là đang sỉ nhục bọn họ sao?
Rầm rầm!
Hai bóng người lao ra, mang theo sát khí ngập trời, Wilson thần sắc âm trầm, không hề ngăn cản.
Tất cả những người dám khiêu khích gã đều phải chết!
Ngoài thành Guard Lan, nhóm Tiên Tôn mắng đến quên cả trời đất, Diệp Lăng và Tiểu Hắc vẫn ổn, nhưng Marshall D. Teach và Lucy đã hoàn toàn choáng váng.
Bọn họ chưa bao giờ chứng kiến tình cảnh này!
Đùa gì thế? Đám chó săn mắng chủ nhân của chính mình, lại còn càng mắng càng hăng say ư? “Đến rồi!"
Đúng lúc này, Diệp Lăng cười nhẹ, Marshall D. Teach sững sờ, không hiểu Diệp Lăng đang nói cái gì.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Marshall D. Teach lập tức đại biến, ông biết là cái gì đã đến rồi!
“Đám khốn kiếp dâm vũ nhục thiếu gia Wilson ngoài thành Guard Lan, chết đi!”
Âm!
Khí tức Nhị Trọng Thần Linh điên cuồng càn quét như sóng lớn mênh mông Hai Thần Linh đứng trong không trung, thần sắc uy nghiêm, Thần Hỏa thiêu đốt trong mắt, thần uy mênh mông cuồn cuộn. Cả người tỏa thần quang, khí tức thần bí. Nhưng Diệp Lăng chỉ nhìn thấy hai tên hề đang giả bộ uy phong mà thôi.
“Không ổn rồi!”
“Đây là Cát Sâm đại nhân, xong đời rồi, Cát Sâm đại nhân đã đến, chứng tỏ thiếu gia Wilson cũng đến rồi!”.
“Chúng ta rơi vào bẫy của tiểu tử da đen kia rồi!”
“Xong đời rồi!"
Đám Tiên Tôn choáng váng, cảm thấy cuộc đời mình đến đây là hết.
Cát Sâm Thần Linh chính là Nhị Trọng Thần Linh đỉnh phong, nhìn qua Thần khí bức người, có loại cảm giác cao cao tại thượng.
“Đám giun dế mà dám nhảy nhót trước mặt lão tử ư?"
Tiểu Hắc cười ấm lãnh, điểm mũi chân, thân ảnh phóng lên cao.
Đối mặt Tiểu Hắc hung hãn, Cát Sâm Thần Linh cười lạnh một tiếng, lắc đầu.
Một tên phế vật nhìn qua không có chút dao động Thần khí nào thì làm gì có tư cách khiêu chiến hắn ta?
Thần Linh bên cạnh Cát Sâm cũng lắc đầu, nở nụ cười khinh thường.
Đúng lúc này, thân thể Cát Sâm Thần Linh bỗng cong gập, một nắm đấm đen xì đấm trúng bụng Cát Sâm Thần Linh.
Phụt!
Dịch vị xen lẫn máu tươi phun ra hư không, Cát Sâm Thần Linh kêu lên thảm thiết.
“Đồ khốn kiếp!"
Tiểu Hắc cười lạnh, tay chộp lấy tóc Cát Sâm Thần Linh, sau đó phi vút đi.
Giờ khắc này, toàn trường tĩnh mịch.