Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1386 - Chương 1387: Nên Đánh

Chương 1387: Nên đánh

Trong hư không, Cát Sâm vẻ mặt thê thảm bị Tiểu Hắc túm xuống đất Bịch.

Cát Sâm bị đập xuống đất, trong cơ thể không ngừng vang lên thanh âm tan vỡ chói tai.

“Má ơi, tiểu tử da đen... à nhầm, Hắc gia rốt cuộc là đại thần phương nào? !”

“Cát Sâm xong đời rồi, có vẻ xương cốt toàn thân đã nát hết”

“Đường đường là Nhị Trọng Thần Linh mà không thể phản kháng, ta cảm thấy lần này Wilson đại thiếu gia đá phải tấm sắt rồi"

Đám Tiên Tôn trừng mắt há hốc miệng, đường đường là Nhị Trọng Thần Linh mà hiện giờ bị đánh thê thảm không có sức phản kháng, nằm bẹp dí dưới đất.

“Ngươi tự rút xuống hay cần ta giúp?"

Tiểu Hắc nhìn người trong không trung chậm rãi nói, người kia run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.

“Ngươi là tội đồ, người gây ra họa lớn rồi!”

Âm!

Một đạo hắc quang phóng lên, Tiểu Hắc biến mất, khi y xuất hiện, y đã tới trước mặt tên Nhị Trọng Thần Linh kia.

Bàn tay vả về phía Nhị Trọng Thần Linh, hư không bị đánh đến đổ nát.

Nhị Trọng Thần Linh đang gào rống lập tức trừng mắt, tràn đầy vẻ kinh hãi.

Phụt!

Bàn tay vung mạnh, Nhị Trọng Thần Linh bị đánh ngã mạnh xuống đất, nằm bẹp dí bên cạnh Cát Sâm, miệng phun máu tươi, không dám nhúc nhích.

“Đồ không biết điều"

Tiểu Hắc nhổ một bãi nước miếng, giờ khắc này, đám Tiên Tôn trợn mắt há mồm vội vã gào lên.

“Hắc đại nhân uy vũ! Bình thường đám khốn kiếp này hoành hành ngang ngược, chúng ta đã thấy ngứa mắt từ lâu “Đánh chết hắn, đánh chết hắn, Hắc gia thật lợi hại!"

Đám Tiên Tôn kêu gào, ra sức mắng, tiếng mắng liên miên không dứt.

Tiểu Hắc nhếch miệng nở nụ cười, nhưng ngay sau đó, y hơi ngước mắt nhìn lên, hàn quang lành lạnh lóe qua, sau đó khinh miệt nở nụ cười.

“Tội nhân mạo phạm thần uy phải bị thẩm phán trục xuất!”

Thanh âm lạnh như băng vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào những bóng người hàng làm trong hư không.

Wilson!

Sắc mặt Marshall D. Teach cùng Lucy lập tức tái nhợt, không tự chủ nhích lại gần Diệp Lăng.

“Wilson đó à?"

Diệp Lăng nhếch miệng cười, hai người gật đầu, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Bọn họ thật sự sợ hãi, thủ đoạn tàn nhẫn của gã khiến bọn họ sợ hãi đến tận xương tủy.

Không ai dám chọc Guard Lan gia tộc hay phản kháng Wilson, dù là Marshall D. Teach thì cũng chỉ có thể mang theo Lucy không ngừng chạy trốn.

“Các ngươi thật to gan, thân là nô bộc của Guard Lan gia tộc, vậy mà dám phát ngôn lỗ mãng về ta!”

“Các ngươi đã mạo phạm Thần Linh, ta sẽ ban cái chết cho các ngươi!”

Âm!

Wilson đánh ra một chưởng, vòng sáng khổng lồ xán lạn chói mắt xuất hiện trên chưởng ấn trong không trung.

Xèo xèo xèo!

Từng đạo hào quang lộng lẫy không ngừng lan ra, hư không như bị ăn mòn, bốc lên khói xanh cuồn cuộn, trông rất đáng sợ.

“Không! Không! thiếu gia tha mạng!”

“Đại thiếu gia, chúng ta bị ép buộc, chúng ta không nguyện ý làm vậy, xin hãy tha mạng cho chúng ta!"

Đám Tiên Tôn không ngừng cầu xin tha thứ, cơ thể bọn họ bị ăn mòn từng chút một, máu thịt be bét càng lúc càng sâu.

Trong hư không, Wilson lộ vẻ đạm mạc chắp hai tay sau lưng, sát khí trong mắt không giảm chút nào.

“Đám nhãi nhép mà dám làm cản, thực nực cười"

Đột nhiên, một thanh âm lạnh như băng tràn đầy khinh miệt vang vọng trời đất.

Mọi người nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy một người chậm rãi bước đến, vẻ mặt cao ngạo ngông cuồng.

Diệp Lăng!

Diệp Lăng tự nhiên đứng ra, bởi vì Tiểu Hắc đã trở về đứng phía sau hắn.

Tiểu Hắc trang bức xong, đã làm nên danh tiếng, còn lại Diệp Lăng sẽ thu thập tàn cục.

“Ngươi vừa nói đến ta sao?"

“Ta không ngờ một Tiên Nhân Đông phương chỉ có tu vi Ngũ Kiếp Tiến Đế mà lại dám càn rỡ trước mặt ta đấy”.

Wilson châm chọc, những lời này lại như một viên đạn nặng ký giáng vào lòng những người khác, bọn họ hết hồn.

Ngũ Kiếp Tiên Đế?

Vậy không phải là tương đương với Ngũ Trọng Thần Linh Tây phương ư? Trời ạ, gia hỏa tầm thường này là Ngũ Trọng Thần Linh ư? “Ngươi cảm thấy Ngũ Trọng Thần Linh thì có tư cách càn rỡ trước mặt ta sao?"

“Trong Guard Lan gia tộc, có ít nhất 10 người có thể nghiền chết người”

“Đến giờ người vẫn cảm thấy có tư cách hoành hành ngang ngược sao?"

Wilson cao ngạo nói, Diệp Lăng bĩu môi, nở nụ cười.

Người này tự tin thật, nhưng như vậy mới vui, Diệp Lăng đã nổi lên hứng thú.

“Muội muội thân ái của ta, ngươi vẫn ngây thơ như ngày nào? “Marshall D. Teach đáng chết, ngươi dám dùng danh nghĩa Vu Yêu lừa dối muội muội thân ái của ta, khiến nàng sinh ra suy nghĩ báo thù”

“Ngươi đáng chết!”

Âm!

Wilson lạnh lùng quát, gã giậm chân, từng đạo tinh quang phóng lên cao, tiến thẳng vào tầng mây. Rầm rầm.

Wilson tỏa ra thần uy mênh mông, gã chậm rãi bay lên.

Ong ong.

Kim quang xán lạn phát ra từ đầu ngón tay gã, bỗng nhiên nó lóe lên, rồi lao nhanh về hướng Marshall D. Teach.

Xèo xèo xèo!

Hư không bị xé rách, Marshall D. Teach lạnh cả người, sắc mặt trắng bệch.

“Không!"

Lucy sợ hãi rống to, đứng chắn trước người Marshall D. Teach.

“Ngươi thật vô lễ:

“Chúng ta đang trò chuyện, vậy mà người lại đột nhiên động thủ, đáng bị đánh đòn!"

Diệp Lăng bình thản nói.

Dứt lời, chùm sáng đang lao đi kia đột nhiên vỡ nát, dường như nó đã bị lực lượng cường hãn nào đó hoàn toàn nghiền ép.

Rầm rầm!

Ánh sáng tán đi, Diệp Lăng chậm rãi bước đến, một luồng gió nhẹ lay động vạt áo của hắn, tóc mai chậm rãi phất phơ, mang theo vài phần quỷ dị.

“Ngươi muốn chết ư? !"

Wilson có dự cảm không tốt, gã lạnh cả người, nổi giận gầm lên một tiếng. Ông!

Đột nhiên, một cây thần trượng tản ra thất thải thần quang xuất hiện trong tay gã, lực lượng pháp tắc không ngừng đảo quanh.

“Thần thẩm phán!"

Xoạt!

Wilson lao đi, tức giận rít gào.

Một vầng thái dương chói chang hiện lên sau lưng Wilson, phóng ra thần uy mịt mờ!

Bình Luận (0)
Comment