Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1395 - Chương 1396: Chà Đạp

Chương 1396: Chà đạp

Trong đại điện, tất cả đám cường giả, dù là người thánh địa hay là người của những gia tộc khác trong Adam lãnh thổ, bọn họ đều ngậm miệng không dám nói lời nào.

Hai kẻ kia không có nhân tính, chưa nói được ba câu đã trực tiếp ra tay.

Hơn nữa thủ đoạn của hai người này cực kì đáng sợ, quá mức mạnh mẽ, đối phó với hơn 10 vị cường giả mà không cần động thủ đã đánh bay.

Đừng nói đến cường giả thánh địa, ngay cả lão tổ của một vài gia tộc cũng không mạnh mẽ đến mức này.

“Tới đi, yeah yeah, chúng ta hãy hữu hảo nói chuyện với nhau nào?"

Diệp Lăng nhếch miệng cười, hàm răng trắng sáng nhe ra, Yayag cách đó không xa sợ hãi run lên.

Ca, ta tên là Yayag, không phải yeah yeah Yayag vội vã ngoan ngoãn cười nói, hiện giờ tình cảnh của gã quá nghẹn khuất, gã đã cầu cứu một vị cường giả Lục Trọng Thần Linh, người đó đang trên đường tới.

Nhưng nếu bây giờ không giả vờ biết điều, gã sợ rằng sẽ bị Diệp Lăng đánh chết.

“Yayag?"

Diệp Lăng cười dữ tợn, tay giơ lên, ngay sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Yayag, bàn tay hung hăng VỖ lên mặt gã.

Ba!

Tiếng bạt tai vang dội, các cường giả khiếp vía, trừng mắt nhìn Yayag bay đi.

Phụt. Máu tưới phun ra, Yayag ngã lộn nhào đập xuống mặt đất.

Tiếng xương nứt gẫy vang lên, mọi người thót tim, run run.

Xương cổ của gã nát rồi à? “Nói lại, ngươi rốt cuộc là Yayag hay là yeah yeah?"

Diệp Lăng tới gần Yayag, từng cỗ lực lượng đáng sợ trong cơ thể không ngừng phóng ra.

“Yeah yeah, yeah yeah!"

Yayag vội vã bò dậy, miệng đầy máu tươi, thậm chí mũi cũng phun ra hai dòng máu.

Đột nhiên, lại thêm một cái tát hung hăng VỖ đến, mang theo chương phong sắc bén.

Ba!

Các cường giả trong đại điện đều khiếp hãi, thân thể run rẩy, nhìn Diệp Lăng như đang nhìn ma quỷ.

Lần này lại là sao? !

“Hừ!

Diệp Lăng cười lạnh, cắn răng nhìn Yayag giống như chó chết nằm dưới đất.

“Dám mắng ta à? Ngươi mới là yeah yeah!"

Đám cường giả trừng mắt há hốc miệng, nghe cách giải thích quỷ dị của Diệp Lăng, bọn họ muốn thoát khỏi nơi thị phi này, cả đời không quay lại nữa.

Không phải người hỏi người ta tên gì sao?

Đáp là Yayag thì người đánh, trả lời là yeah yeah thì người nói người ta chửi người, thế có còn thiên lý hay không?

Yayag gắng gượng bò dậy, nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tràn đầy máu tươi, nhìn cực kì thê thảm.

“Ngươi đang chơi ta à? !”

“Muốn đánh thì cứ việc nói thẳng, đùa giỡn cái gì? Lão tử liều mạng với ngươi.”

Tiếng hô giận dữ còn chưa dứt, bàn tay Diệp Lăng đã lại vung lên, lúc này, những cường giả khác đã tê dại, bọn họ quen rồi. Viu!

Thân ảnh lướt đi, Yayag ngã mạnh xuống đất. Đánh đầu không đánh, toàn muốn đánh mặt, quá bá đạo, quá coi thường người khác!

“Ồ, Tiên Nhân Đông phương, lão tử với ngươi.”

Yayag nằm dưới đất rống lên, nhưng ngay lúc này, một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi hung hăng giáng xuống người gã. Oa ô!

Yayag cảm thấy bụng mình như bị giẫm bẹp, gã ói ra dịch vị, đầu và chân theo quán tính văng lên, cả người tạo thành hình chữ U.

Một cước của Diệp Lăng như mang theo lực lượng vạn quân hung hăng đạp lên bụng Yayag.

“Yayag... sắp bị chơi chết rồi”

“Gã nhất định sẽ chết, trời ạ, không cách nào tưởng tượng!”

“Hừ, các ngươi hãy chờ xem, trò hay chỉ mới bắt đầu thôi, ta cảm thấy cường giả Jones gia tộc sắp tới rồi, tên Tiên Nhân Đông phương này sắp phải trả giá"

“Hắn chắc chắn sẽ chết!"

Tuy cường giả quanh đây bị chấn động bởi hành động của Diệp Lăng những vẫn tràn đầy khinh miệt với tương lai của hắn.

Đường đường là gia tộc thánh địa, thiếu gia Jones gia tộc bị người ta nhục nhã đánh thành thế này, chẳng lẽ có thể cười cho qua ư?

Đúng lúc này, một bóng người lướt đến, kẻ đó mang theo áp lực đáng sợ hàng lâm.

“Dám đụng đến người của Jones gia tộc, chết đi!"

Ầm!

Tinh vân khổng lồ xuất hiện trong đại điện, vô số tinh tú rực rỡ hiện ra, thần quang chiếu rọi. Tinh vẫn mang theo lực lượng bạo động khủng bố hung hăng đánh về phía Diệp Lăng.

“Ha ha, mau nhìn đi, đó là Lục Trọng Thần kinh của Jones gia tộc!”

“Trong Adam lãnh thổ, Lục Trọng Thần Linh có thể nói là vô địch, không có đối thủ!"

“Lần này tên khốn kiếp Đông phương sẽ gặp tai ương rồi, có lẽ chết thanh thản cũng trở thành một hy vọng xa vời"

Bốn phía ồn ào náo động, còn Yayag thì cực kì kích động, không ngừng vẫy tay gào to.

“Nhanh giết chết tên khốn kiếp đó đi!"

“Không, đừng giết hắn, đập gãy tứ chi hắn, nghiền thành mảnh vụn, ta muốn hắn sống không bằng chết, ta muốn hắn hối hận cả đời!"

Nhưng ngay sau đó Diệp Lăng đã tung cước sút vào lồng ngực gã.

Phụt.

Lần này không chỉ ói ra nước chua nữa, Yayag nôn ra một ngụm máu to, trồng thảm thiết đến mức rợn cả tóc gáy.

Lúc này, tinh vẫn ầm ầm phát động, đại điện có vẻ sắp không chịu nổi mà sụp đổ. Âm!

Nhưng đột nhiên một người lao đến chặn trước tinh vân. Ầm ầm.

Tinh vân đập lên thân người kia, nhưng lực lượng kinh khủng lại không thể lay động thân ảnh kia nửa phần, thậm chí không ảnh hưởng chút nào đến y.

“Cái gì? ! Sao lại như vậy? !"

“Chúng ta hoa mắt ư? Hay có thêm một cường giả Lục Trọng Thần Linh khác?"

“Đùa ư, hai kẻ này tuyệt đối là kẻ khó chơi!”

Kẻ khó chơi!

Lục Trọng Thần Linh mới tới cũng kinh hãi trong lòng, mẹ nó gặp phải là kẻ khó chơi rồi, nếu không, sao có thể chặn được công kích của gã ta!

Gã ta đều biết rằng, Tiểu Hắc miễn dịch tất cả thần thông, đối với đám Thần Linh thân thể yếu ớt chỉ biết thần thông mà nói, Tiểu Hắc chính là tồn tại vô địch.

Xèo xèo xèo.

Tinh vẫn không ngừng trùng kích, Tiểu Hắc khinh miệt chỉ một điểm, tinh vân xán lạn huy hoàng chia năm xẻ bảy.

Rầm rầm!

Tinh vân vỡ vụn, tinh quang lóe lên đầy trời.

Một bên khác, Diệp Lăng giẫm lên mặt Yayag, hắn cười dữ tợn.

“Tiếp tục trang bức nữa đi!”

“Ta muốn xem xem người làm cách nào để đập gãy tay chân ta, khiến ta Sống không bằng chết!"

Bình Luận (0)
Comment