Diệp Lăng cười dữ tợn, Yayag run lẩy bẩy, sợ hãi tới cực điểm.
Xong đời, Lục Trọng Thần Linh tới cứu viện vậy mà không có bất cứ tác dụng nào, đây chính là lá bài tẩy lớn nhất của gã.
Với địa vị của gã ở Jones gia tộc, có một vị Lục Trọng Thần Linh bảo hộ đã là không tệ, nhưng người này lại hoàn toàn vô dụng khi đối phó với Diệp Lăng và tiểu tử da đen kia.
Gã đâu biết rằng Diệp Lăng đang muốn trút giận lên gã.
Teressa và Alice bị bắt đi khiến hắn cực kì phẫn nộ, không diệt Jones gia tộc thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Vậy mà hiện giờ trùng hợp gặp được Yayag ở đây, hắn không ra tay đánh người cho bõ tức mới là lạ.
Ca... Ngài nhìn đi, ta là Yeah yeah đây”
“Không phải ngài đổi tên giúp ta sao?"
“Xin hãy hạ cước lưu tình, ta không chịu được công kích của ngài đâu, hạ cước lưu tình đi mà!"
Yayag kinh sợ, vội vã cầu xin tha thứ, khi chỗ dựa đã vô dụng thì thức thời nhận sai sẽ tốt hơn.
Móa móa móa!
Các Thần Linh xung quanh cảm thấy như vừa chịu một vạn điểm bạo kích, đây mà là cường giả xuất thần thánh địa ư?
Chỉ qua mấy chiêu mà đã bị đánh thành dạng này ư? Quá đáng sợ, không phải gã nên giận dữ phẫn nộ, dù chết cũng không cúi đầu sao? Bên kia, Fia thiếu gia rụt người, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, trong tình huống như hiện giờ, mọi thù hận đều là cái píp!
“Hai vị bằng hữu!"
“Nơi này là Thiên Giới, các ngươi có biết động đến người của Jones gia tộc sẽ phải nhận hậu quả gì hay không?"
“Còn không mau thả thiếu gia ra, nếu không một khi gia tộc ra tay, dù hai ngươi là Thất Trọng Thần Linh thì cũng sẽ bị trấn áp!”
Lục Trọng Thần Linh sắc mặt nghiêm nghị mạnh mẽ quát, gã ta vô cùng phẫn nộ.
Đường đường là Jones gia tộc vạn người kính ngưỡng, vậy mà bây giờ gã ta bị gạt sang một bên, thiếu gia nhà mình thì đang hèn mọn cầu xin tha thú.
Qua mất mặt, uy nghiêm của Jones gia tộc hoàn toàn mất hết rồi.
Diệp Lăng liếc tên kia, cười lạnh một tiếng.
“Ta không thích nhìn gã đứng cao như vậy?
Diệp Lăng vừa dứt lời, trong hư không, Tiểu Hắc đứng đối diện Thần Linh kia cười dữ tợn, gật đầu.
“Nghe chưa? Diệp ca bảo người đứng quá cao, còn không nhanh cút xuống cho ta!”
Âm! Tiểu Hắc hóa thành một đạo hắc quang lao về phía Thần Linh kia. Bão táp cuồn cuộn, lực lượng đáng sợ như mưa dông gió giật không ngừng chấn động trong hư không.
“Đồ chán sống!”
Lục Trọng Thần Linh nổi giận gầm lên, gã ta chỉ một điểm, trước mặt xuất hiện một đoàn kim quang rực rỡ. Xèo xèo xèo. Khi kim quang xuất hiện, hư không trong đại điện có chút vặn vẹo.
“Lần đầu tiên, có lẽ ngươi đã dùng bí bảo hoặc cái giá nào đó để chặn lại, nhưng lúc này đây, ta không tin người vẫn có thể ngăn cản!"
Thần Linh kia nói rất chắc chắn, thần thông của gã ta rất cường hãn, dù là cường giả cùng cấp bậc thì cũng phải cẩn thận.
“Ha ha, Thần Linh Jones gia tộc tức giận rồi!"
“Nhìn kim quang kia, ta cảm nhận được khí tức khiến ta sợ hãi”
“Kim quang này có khả năng trực tiếp giết chết tiểu tử da đen kia, các người có tin hay không? !"
“Đương nhiên tin, nếu hắn có thể bình yên vô sự, vậy lão tử sẽ ăn cạn bát ruồi trước mắt mọi người..."
Kẻ vừa thề thốt ăn ruồi còn chưa nói hết, Tiểu Hắc đã lao vào kim quang.
Răng rắc!
Trong nháy mắt, kim quang tan rã, bị Tiểu Hắc trực tiếp đánh nát. Tất cả mọi người nghẹn lại, sắc mặt trắng bệch, chuyện này quá quỷ dị.
“Không! Làm sao có thể!"
Lục Trọng Thần Linh điên cuồng hét lên, gã ta không muốn tin, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
“Xuống cho ta!”
Âm!
Tiểu Hắc nắm chặt nắm tay, lực lượng mạnh mẽ bao trùm phóng ra. Âm!
Tiếng vang nặng nề chấn động đại điện, Thần Linh kia cong người như con tôm, sắc mặt đại biến.
Ngay sau đó, tiếng xé gió vang lên, một cái chân quét đến đạp xuống lưng tên Lục Trọng Thần Linh này, đá văng xuống dưới. Âm!
Thân ảnh gã ta nện xuống đất, đập ra tới cái hố to.
“Hừ, đúng là tự tìm đường chết!"
Tiểu Hắc cười gằn, ở Thiên Giới Tây phương, y chính chính là một con quái vật đáng sợ.
Trong tam giới có vô số nhân vật đáng sợ có thân thể sức mạnh hơn xa Tiểu Hắc, tỷ như Diệp Lăng.
Nhưng ở Thiên Giới, đám cường giả với đống thân thể yếu ớt vô dụng... không nên so sánh thì hơn.
Đại điện chìm trong tĩnh mịch.
Diệp Lăng cười lạnh, sau đó nhìn Yayag.
Thế nào?”
Thế nào là thế nào? ! Yayag cười ngại ngùng, nhe hàm răng nhuộm máu.
“Đánh hay lắm!"
“Ta không thích bộ dáng giả tạo của hắn từ lâu rồi, đại ca ngài đánh rất hay, rất đã nghiền!”
Ba! Lại thêm một cước đá vào mặt Yayag, Yayag choáng váng, lại sao nữa? “Đứa trẻ ngoan không nên nói vậy!"
Diệp Lăng mỉm cười, Yayag âm thầm ghào thét trong lòng.
Rõ ràng là muốn đánh ta, đưa ra lý do hoang đường chó má đó làm gì! Nhìn Yayag hoàn toàn kinh sợ, Diệp Lăng mất hứng thú, hắn thu chân về, Yayag thở dài một hơi, cuối cùng cũng thu chấn.
Tiểu Hắc đến bên cạnh Diệp Lăng, còn Lục Trọng Thần Linh kia thì sao?
Kẻ đó thê thảm nằm trên mặt đất, đã bị đánh ngất.
“Hừ!
“Một đám vô dụng!"
Diệp Lăng lắc đầu, đám cường giả bốn phía tức giận ngập trời, nói ai đây!
Nhưng không ai dám lên tiếng, bọn họ đều cực kì sợ hãi!
“Đừng nhận VƠ, ta không nói các ngươi"
Diệp Lăng cười nói.
Nghe vậy, sắc mặt cường giả bốn phía mới giãn ra.
Vậy còn tạm được, hắn nhất định đang nói đến Yayag, chắc hẳn cũng không dám đối nghịch với toàn bộ chúng ta. Chúng ta không nói gì, không làm gì, thế nhưng không có nghĩa là chúng ta sợ ngươi!
“Ta chỉ muốn nói, tất cả người ở đây đều là rác rưởi!"
Diệp Lăng mỉm cười xán lạn.
Mọi người run lên, lửa giận xông thẳng lên đầu.
“Xin lỗi, ta không giỏi ăn nói, nếu có gì đắc tội các ngươi."
Diệp Lăng vội vã ôm quyền nói, đám người lại cảm giác tâm tình tốt hơn.
“Có gì đắc tội thì các ngươi đánh ta đi!”
Cút!
Mẹ nó, ngươi cát nhanh lên!