Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 140 - Chương 140: Vô Tình Gặp Được Sát Thủ Địa Phủ Môn

Chương 140: Vô tình gặp được sát thủ Địa Phủ Môn

Diệp Lăng ra khỏi quán cà phê, nhìn ánh sao rực rỡ trên bầu trời, thở dài.

Trước kia, hắn cho rằng, nếu như gặp lại Lưu Phỉ một lần nữa, hắn nhất định phải đánh vào mặt cô ta, hoặc lấy tiền đập chết cô ta, như vậy mới hóa giải hết nỗi oán hận trong lòng hắn.

Mà bây giờ, tất cả đều đã không còn quan trọng nữa, có lẽ, đây chính là một trong những sự thay đổi của hắn.

Đã từng là Tiên Đế, tư tưởng của hắn tất nhiên sẽ mạnh hơn người bình thường nhiều, nếu không làm sao có thể tu thành kẻ mạnh nhất, từ trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh.

Bởi vì Khúc Nhất Sơn lái xe đưa hắn tới quán cà phê, cho nên hiện tại Diệp Lăng không có xe để đi về, hiện tại hắn đang chuẩn bị xuất phát, đi tìm tên Lâm Hoa kia.

Tên khốn đáng chết này, nợ mình gần 500 triệu, ah, dĩ nhiên, hiện tại con số này chỉ sợ đã tăng lên rồi.

Bản Tiên Đế nói là làm, thời gian dài như vậy, hắn ta vẫn còn dám tìm sát thủ đến giết mình, chậc chậc, nếu hắn không đi lừa thêm tám trăm triệu hoặc một tỷ gì đó nữa thì cũng thật có lỗi với bản thân?

Chỗ ở của Lâm Hoa rất dễ tìm, Lưu Xảo và hắn ta làm chung trong một công ty, vì thế có không ít người biết được chỗ ở của hắn ta.

Nhưng mà, đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một cánh tay ôm chặt lấy Diệp Lăng, bộ ngực mềm mại đè lên lưng hắn, khiến Diệp Lăng suýt chút nữa kêu ra thành tiếng.

“Ai ! Là ai đang dùng vũ khí đánh lén tôi!” Diệp Lăng quát to một tiếng, xoay người lại, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.

Lưu Phỉ, hóa ra là Lưu Phỉ, hai cánh tay cô ta ôm Diệp Lăng thật chặt, không hề muốn buông ra, trên khuôn mặt hiện ra vẻ kiều mị.

“Diệp Lăng, anh đang khảo nghiệm em đúng không?”

“Em biết, anh nhất định đang trách em, trước đây nặng lời với anh, khinh thường anh, thậm chí còn nói lời vũ nhục anh!”

“Nhưng anh biết không, em cố ý làm như vậy đó, em làm vậy để khiến anh nỗ lực, kích thích nội tâm chiến đấu của anh.”

“Quả nhiên, em đã không nhìn lầm người, anh là một người đáng để em phó thác cả đời, Diệp Lăng, em yêu anh!”

Giọng Lưu Phỉ chứa đầy tình ý nói với Diệp Lăng, cả người cũng cọ cọ vào người Diệp Lăng, chẳng qua Diệp Lăng đã nhanh chóng tránh đi.

Diệp Lăng nhìn bộ dáng đó của Lưu Phỉ, lắc đầu: “Tôi cũng không nhìn lầm, cô vẫn không biết liêm sỉ như trước, một chân đạp hai thuyền còn nói đến mức cảm động đến như vậy, thật làm khó cho cô rồi.”

“Được rồi, mời cô đi ra chỗ khác, từ nay về sau chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, à không, phải nói là từ lúc ở công viên trở đi, chúng ta đã không còn bất kì quan hệ nào nữa rồi.” Diệp Lăng phủi cánh tay bị Lưu Phỉ ôm lấy, xoay người muốn đi.

Lưu Phỉ thấy vậy, làm sao có thể dễ dàng để Diệp Lăng rời đi, cô ta vội vàng chạy lên ôm lấy Diệp Lăng: “Diệp Lăng, anh vẫn còn yêu em đúng không?”

“Em biết, anh nhất định vẫn còn yêu em, chỉ mới trải qua một khoảng thời gian ngắn như vậy, anh làm sao có thể quên được em.”

“Tha lỗi cho em, cho em thêm một cơ hội nữa có được không, xin anh cho cả hai chúng ta thêm một cơ hội!”

“Anh muốn gì em cũng đều đồng ý, bao gồm cả thân thể của em!”

Vừa nói chuyện, Lưu Phỉ vừa bày ra đôi gò bồng đảo trắng muốt, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, vô cùng chói mắt, trắng như tuyết, đây chính là ưu điểm của Lưu Phỉ, cũng chính là nguyện nhân vì sao ban đầu Diệp Lăng coi trọng cô ta.

Diệp Lăng nghe cô ta nói vậy, trong mắt liền hiện lên vẻ băng lãnh, không hề nổi lên chút hứng thú nào với cô ta.

“Lưu Phỉ, làm người phải biết giữ thể diện, nếu không thì có khác gì súc sinh, cô đừng quấn theo tôi nữa, con đường này là do cô chọn, giống như Sát Mã Đặc đã nói, con đường mà mình đã chọn, cho dù quỳ cũng phải đi hết nó.”

Nói xong, Diệp Lăng nhanh chóng rời đi, bỏ lại Lưu Phỉ ở phía sau, cả người mềm nhũn, ngã trên mặt đất, nước mắt giàn dụa.

Nhìn Diệp Lăng rời đi, trái tim Lưu Phỉ như bị ai xé nát, thế nhưng cũng chỉ có cô ta biết, nỗi đau đột nhiên xuất hiện này, chẳng qua là vì đã để tiền chạy mất, số tiền lên đến năm sáu tỷ a!

Người phụ nữ này, cái mà cô ta muốn không phải là đàn ông, mà là tiền, thật nhiều tiền đủ để cô ta thỏa sức tiêu xài.

Sau khi bóng lưng Diệp Lăng hoàn toàn biến mất, Lưu Phỉ mới đứng dậy, nhìn Liễu Mân vẫn còn đang đứng trong quán cà phê, tay cầm điện thoại, cả người run rẩy không biết phải nói như thế nào với cha của mình, cô ta khinh thường cười một tiếng, xoay người rời đi.

Nhân sinh như trò đùa, toàn bộ đều dựa vào kĩ thuật diễn, mà Lưu Phỉ, chính là diễn viên xuất sắc nhất.

Hơn chín giờ tối, thành phố Đông Hải vẫn ồn ào náo nhiệt như thường, trên đường xe chạy đông nghịt, hai bên đường đầy ắp đèn nê ông, khiến cho cảnh đêm của thành phố càng thêm diễm lệ.

Hồ Dương Tử, là một hồ nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, không phải hồ nhân tạo, mà là hồ được hình thành tự nhiên, ước chừng đã có lịch sử khoảng mấy trăm năm.

Bên hồ Dương Tử, những đôi bạn già, những cặp đôi trẻ tuổi nắm tay nhau đi, cũng có những đôi ngồi gần nhau, hoặc ôm ấp, hoặc làm ra những hành động thân mật, nhưng đáng tiếc, những động tác mà Diệp Lăng hy vọng được nhìn thấy đều không xảy ra.

“Ai, người thời nay, ý thức sao lại cao đến vậy nhỉ, vài ngày trước còn có một đôi tình nhân đứng ở đường ray xe lửa hôn nhau, khiến cả nước chấn động, vậy mà bây giờ lại không có ai đánh dã chiến ở bên hồ Dương Tử cả, đánh một trận thẳng đến bình minh.”

“Chậc chậc, ngay cả một đối thủ để so tài đều không có, ít nhất có thể học hỏi thêm chút kinh nghiệm, ai, làm kẻ chiến thắng, thật sự quá cô đơn.”

Diệp Lăng lắc đầu, quyệt miệng lầm bầm, đột nhiên, ánh mắt của hắn sáng lên, trong mắt dường như lóe lên vô số ánh sáng, giống như con sói đói bụng tìm được thức ăn yêu thích của mình.

Ở trước mặt hắn, có một mỹ nữ chậm rãi đi tới, cao khoảng mét bảy, dáng người yểu điệu, đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn.

Cô ấy mặc một chiếc quần da ngắn bó sát, chân mang đôi giày cao gót màu đen, bên trên mặc một chiếc áo da hở rốn, bộ ngực căng tròn càng khiến cô ấy tăng thêm sức quyến rũ.

Đôi mắt long lanh như biết nói chuyện, khóe mắt hướng lên trên, là đôi mắt hồ ly trong truyền thuyết, vô cùng mê người.

Một đôi môi đỏ thắm, tản ra mị lực vô hạn, mái tóc dài đỏ tươi phủ lên bả vai, như một thác dung nham đỏ thắm.

Vưu vật a, tuyệt đối là vưu vật, hơi thở tản ra khiến người ta phải say mê, cô ấy khẽ mỉm cười, đi về phía Diệp Lăng.

“Trời ạ, lão tử cuối cùng cũng biết được, người có thể khiến đàn ông nguyện chết ở trên giường rốt cuộc là người như thế nào rồi!”

Diệp Lăng chép miệng, cảm giác hormone trong người đều đang điên cuồng bộc phát.

Diệp Lăng gặp qua rất nhiều mỹ nữ như Trầm Nguyệt Tâm, Lưu Xảo, Hàn Thanh Tâm, Trần Nghiên, Ninh Ngọc San, Vương Ngưng Mị.

Các cô đều là những người có dung nhan tuyệt mỹ, khí thế đỉnh cao, nhưng phụ nữ, một khi đã so sánh, nhất định sẽ xuất hiện thứ tự cao thấp.

Nếu như nói, trong những người này, ai là người Diệp Lăng không thể khống chế được hoàn toàn, thì đó chính là Trầm Nguyệt Tâm.

Khi cô gái kia đi lướt qua Diệp Lăng, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm một cái, chạm vào tay của cô gái kia.

Oa!

Thật thoải mái!

Xương cốt như ngọc!

Làn da mát lạnh, nhưng lại không giống như cái lạnh bình thường, mà là một loại cảm thụ khác.

Cô gái kia tất nhiên cũng cảm nhận được động tác của hắn, bước chân dừng lại, khóe miệng cong lên, nở nụ cười: “Như thế nào? Muốn theo đuổi tôi à?”

Bình Luận (0)
Comment