Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 139 - Chương 139: Đại Họa Ập Lên Đầu

Chương 139: Đại họa ập lên đầu

Khách quý?

Ông ta là chủ tịch chi nhánh ngân hàng Hoa Hạ của thành phố Đông Hải, khách quý của ông ta là người có thân phận như thế nào?

Người đàn ông xấu hổ cười một tiếng, nuốt nước miếng: “Chủ tịch Khúc, ngài đang nói đùa sao? Ha hả.”

Khúc Nhất Sơn sững sờ, sắc mặt lập tức tái xanh: “Cậu cười ai đó? Khi dễ lão già tôi không hiểu ngôn ngữ internet đúng không?”

“Ha hả em gái cậu, ha ha cả nhà cậu!”

Người đàn ông sững sờ, vội vàng xua tay: “Chủ tịch Khúc, ông đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó.”

Đùa gì thế, trước đây ha hả chỉ đơn thuần là một câu nói, nhưng hiện tại nó lại trở thành câu nói mà mọi người ghét nhất, việc này chẳng phải là đang bôi đen mặt mũi của tổ tông chúng ta hay sao.

Bỗng nhiên, Lưu Phỉ đứng ở một bên đẩy Diệp Lăng một cái: “Diệp Lăng, anh đang giở trò quỷ gì vậy hả?”

“Gì mà khách quý, theo như tôi thấy, anh chỉ đang ở chỗ này giả thần giả quỷ, một người còn không trả nổi nửa tháng tiền nhà, vậy mà chỉ trôi qua nửa tháng lại bỗng nhiên trở thành khách quý rồi?”

“Thật buồn cười.”

Diệp Lăng nhìn khuôn mặt khiến người chán ghét kia, không hề tỏ ra tức giận, nói: “Lưu Phỉ, tôi và cô không còn quan hệ gì với nhau nữa, hiện tại mời cô lập tức rời khỏi chỗ này.”

Dừng một chút, Diệp Lăng lại nói: “Ồ phải rồi, nếu như cô không hiểu hai chữ rời khỏi có nghĩa là gì, vậy thì… cút, chắc cô hiểu được chữ này nhỉ?”

“Cút!”

Phốc, Khúc Nhất Sơn cười vui vẻ, khoan hãy nói, miệng của cậu Diệp Lăng này cũng thật độc, lời này vừa nói ra, quả nhiên khiến Lưu Phỉ tức giận, son phấn dày đặc trên khuôn mặt cũng không thể nào che dấu hết được nét phẫn nộ của cô ta.

“Honey, anh ta mắng em!” Lưu Phỉ cắn răng, đôi tay ôm lấy người đàn ông bên cạnh, õng ẹo nói, bộ ngực liên tục chà xát lên cánh tay người đàn ông kia.

Người đàn ông bị cọ xát như thế, đôi mắt dường như muốn rớt ra, hắn ta cảm nhận được vật thể mềm mại đang chà xát lên tay hắn ta, hạ thể cũng dần dần có chút biến đổi.

“Khụ, Phỉ, em yên tâm, thằng nhóc này dám mắng bạn gái của anh, anh nhất định sẽ không tha cho nó!” Vừa nói, tay của hắn ta vừa chuyển ra phía sau mông Lưu Phỉ, ngắt một cái.

Cả người Lưu Phỉ run lên, cười tươi như hoa, bộ ngực khủng lại chà xát lên ngực người đàn ông.

“Chủ tịch Khúc, ngài là người quen của cha tôi, ngài nói cho tôi biết đi, có phải tên nhóc này đến tìm ngài, muốn nhờ ngài giúp hắn tìm việc làm, đúng không?” Người đàn ông kiêu căng nói.

Hắn ta tên là Liễu Mẫn, gia cảnh không tồi, cha là tổng giám đốc của một công ty bất động sản, quy mô bình thường, tài sản có khoảng vài trăm triệu.

Mà người làm ngành bất động sản, bước đầu tiên cần phải làm chính là tạo quan hệ tốt với ngân hàng, nhằm mục đích tạo thêm nhiều lợi nhuận hơn.

Nếu như ngân hàng đó phá sản, tuyệt đối sẽ gây ra thiệt hại to lớn cho văn phòng bất động sản đó, đây là điều không thể nghi ngờ.

Mà chủ tịch chi nhánh ngân hàng Hoa Hạ của thành phố Đông Hải, Khúc Nhất Sơn, chính là người mà cha Liễu Mân nịnh bợ.

“Tìm việc làm? Diệp tiên sinh còn cần phải đi làm sao?”

“Cậu đang đùa với tôi đó hả? Người ta nắm giữ năm sáu tỷ mà tìm việc làm? Tìm công việc gì? Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị sao?”

“Tôi thật không hiểu, người thông minh như lão Liễu sao lại sinh ra một đứa con ngốc như vậy chứ?”

Khúc Nhất Sơn cười lạnh nói, ông ta nhìn tràng cảnh trước mắt này, cô gái đứng bên người Liễu Mân kia tuyệt đối có thù oán gì đó với Diệp Lăng, cho nên ông ta liền dứt khoát đứng về phía Diệp Lăng.

Đùa gì thế, đơn hàng lớn năm sáu tỷ này, nếu như ông ta đàm phán thành công, ông ta nhất định sẽ được thăng quan tiến chức, còn cần phải quan tâm đến một giám đốc bất động sản nho nhỏ sao?

Năm sáu tỷ!

Đầu Lưu Phỉ ong ong, chân cũng đều đứng không vững.

Năm sáu tỷ, đây là khái niệm gì, cô ta không biết.

Cô ta chỉ biết, hôm nay Liễu Mẫn khiến cô ta cảm nhận được cái gì gọi là phong thái của kẻ giàu có.

Túi xách có nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới, xe sang trọng, mỗi lần tiêu tiền đều từ mấy triệu trở lên, cho dù ở đâu, mọi người đều phải tỏ ra kính trọng cô ta, cũng khiến lòng hư vinh của cô ta được thỏa mãn.

Thế nhưng, vào nửa tháng trước, cô ta còn nói Diệp Lăng chỉ là một đám bùn nhão không trét được lên tường, bây giờ thoắt một cái, hắn đã trở thành phú hào nắm mấy tỷ trong tay?

“Không! Việc này tuyệt đối không phải là sự thật, honey, ông ta đang nói dối, ông già này đang thông đồng với Diệp Lăng lừa gạt chúng ta!” Dường như Lưu Phỉ không thể nào tiếp nhận được sự thật trước mắt này, giọng nói của cô ta vang dội, khiến mọi người trong quán đồng loạt nhìn về phía mấy người bọn họ.

Liễu Mẫn cũng bị lòng tham làm mờ mắt, cắn răng nói: “Chủ tịch Khúc, chú Khúc, chú đang nói dối, đúng không?”

“Hắn chỉ là một tên nghèo kiết xác tới mức nửa tháng tiền nhà cũng trả không nổi, hiện tại chú nói hắn nắm giữ mấy tỷ, làm sao cháu tin được?” Liễu Mẫn bị sắc đẹp làm choáng váng.

Khúc Nhất Sơn giận dữ, vỗ bàn: “Liễu Mẫn! Cậu là cái thá gì, cũng dám ở chỗ này kêu la om sòm, cho dù là cha cậu, ông ta cũng chưa đủ tư cách để nói như vậy với tôi!”

“Cậu cho rằng chỉ cần trong nhà có được vài trăm triệu thì không cần đặt ai vào mắt nữa sao?”

Cho rằng ông ta và Diệp Lăng đang nói dối?

Cậu ta đang nghi ngờ nhân phẩm của ông ta hay sao?

“Chủ tịch Khúc, cần gì phải để ý đến mấy kẻ mắt chó coi thường người khác này làm gì?” Diệp Lăng lạnh nhạt nhấp một hớp cà phê.

Khúc Nhất Sơn bĩu môi: “Cũng chỉ là một kẻ mượn tiền ngân hàng để lập nghiệp mà thôi, trong tay chỉ có vài đồng tiền, nếu so sánh với cậu Diệp, bọn họ cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.”

Vài trăm triệu và mấy tỷ, còn cần phải so sánh nên chọn bên nào sao?

“Có lẽ, nếu như chủ tịch Khúc có thể khiến bọn họ trả hết nợ ngân hàng thành công, thì tôi sẽ suy xét lại, gửi tiền định kì vào ngân hàng của ông.”

Nói xong, Diệp Lăng đứng dậy, nhìn về phía Khúc Nhất Sơn nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Diệp Lăng xoay người rời đi, cũng không thèm liếc nhìn Lưu Phỉ, xem như không thấy cô ta.

Có lẽ, đánh Lưu Phỉ vài cái tát, mắng cô ta vài câu, để cho cô ta nhìn thấy hắn của ngày hôm nay thành công thế nào, hắn sẽ có cảm giác thành tựu hơn.

Nhưng Diệp Lăng cảm thấy không để ý đến cô ta, mới là cách tốt nhất để quên cô ta đi.

Hận sinh ra từ yêu, không hận, chính là đã hết yêu rồi.

Khúc Nhất Sơn nhìn theo bóng lưng Diệp Lăng rời đi, ông hạ quyết tâm, cầm điện thoại lên bấm gọi.

“Alo, là tôi, Khúc Nhất Sơn, bắt đầu từ ngày mai, thông báo cho công ty bất động sản Liễu thị phải trả hết tiền vay ngân hàng trong vòng ba ngày, đồng thời thông báo cho toàn bộ hệ thống ngân hàng, ngừng cho công ty bất động sản Liễu thị vay tiền, bởi vì tài chính của họ xuất hiện vấn đề.”

Nói xong, Khúc Nhất Sơn đẩy Liễu Mẫn đang đứng bên cạnh ra, xoay người rời đi.

Vài ngày sau, hắn ta sẽ trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, sợ rằng bán toàn bộ gia sản cũng không đủ để trả nợ cho ngân hàng.

Mà Liễu Mẫn, sắc mặt đã triệt để trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi đầm đìa, cảm giác hô hấp đều trở nên khó khăn.

Xong!

Gây ra họa lớn rồi !

Mà người phụ nữ Lưu Phỉ này cuối cùng cũng phải gánh chịu hậu quả do chính mình gây ra, chẳng qua, lần này có thêm cả phần của nhà họ Liễu nữa.

Bình Luận (0)
Comment