Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 138 - Chương 138: Đây Là Khách Quý Của Tôi.

Chương 138: Đây là khách quý của tôi.

Nghe xong Diệp Lăng nói, Khúc Nhất Sơn trở nên mê man, chuyện này là sao.

Lúc nãy không phải còn khen ngân hàng Hoa Hạ của bọn họ rất tốt sao ?

Không phải lúc nãy còn nói gửi tiền vào ngân hàng rất an toàn, hơn nữa còn có tiền lãi?

Bây giờ bỗng nhiên trở mặt, tát ông ta một cái, ông ta chỉ muốn hỏi một câu, cậu rốt cuộc muốn làm gì?

Lý do, lý do, lý do em gái cậu, cậu đúng là một tên lừa đảo.

Mặc dù rất tức giận, nhưng Khúc Nhất Sơn vẫn giữ nguyên nụ cười híp mắt, nét mặt không hề thay đổi.

Nói nhảm, ai lại đi làm khó dễ tiền làm gì, huống chi cậu ta còn có rất nhiều tiền.

“Diệp tiên sinh, hôm đó khi gọi điện thoại tôi cũng đã nói, nếu cậu gửi tiền vô thời hạn, hơn nữa còn gửi số tiền lớn đến như vậy, rất có khả năng sẽ lọt vào tầm ngắm của hacker hoặc những người tham ô công quỹ, việc này nhất định sẽ tạo thành mất mát to lớn với cậu.”

“Nhưng nếu cậu gửi tiền theo kì hạn, thì những mối họa kia sẽ không xuất hiện, ngân hàng chúng tôi nhất định sẽ tận tâm phục vụ cậu, cam đoan tài sản của cậu không mất mát một xu nào.”

Khúc Nhất Sơn chậm rãi nói, ông ta muốn cho Diệp Lăng biết sự lợi hại trong mối quan hệ này, cũng như muốn dọa thử cậu thanh niên nắm giữ năm sáu tỉ kia xem sẽ có phản ứng như thế nào.

“Ý của chủ tịch Khúc là nếu như tôi gửi tiền vô thời hạn ở ngân hàng các người, lỡ như tiền bị trộm mất, các người sẽ không chịu trách nhiệm?”

Diệp Lăng xoa tay, vẻ mặt có chút kì lạ.

Khúc Nhất Sơn gật đầu, đẩy gọng kính: “Đúng vậy.”

Diệp Lăng gật đầu: “Nếu như vậy thì việc bảo toàn tài sản của khách hàng cần phải đề cao hơn a, nhưng nếu như ông đã nói như vậy, tôi có nên tìm một vài Hacker có trình độ cao, công kích hệ thống ngân hàng của các ông, lấy ra một chút tiền để tiêu không nhỉ ?”

Vẻ mặt Khúc Nhất Sơn trở nên nghiêm túc, giọng nói có phần nặng nề: “Diệp tiên sinh, cậu làm như vậy là phạm pháp !”

“Rắm!”

“Các ông dựa vào cái gì mà làm mất tiền của khách hàng xong liền có thể phủi mông rời đi, không hề chịu trách nhiệm ?”

“Còn tôi thuê người lấy tiền của các người lại trở thành phạm pháp ?”

“Đúng là nói lời vô nghĩa!”

Khúc Nhất Sơn sững sờ, há miệng, nói không ra lời, ông ta bị Diệp Lăng nói đến mức á khẩu.

Đúng vậy, vì sao?

Thế nhưng, trên thế giới này không phải có rất nhiều chuyện không công bằng như thế sao?

Tiền mà cậu gửi trong ngân hàng bị trộm mất, rất xin lỗi, việc này không liên quan đến ngân hàng, cậu chỉ có thể tự mình xử lí.

Khốn kiếp, ông đây đưa tiền vào tay các người, các người lại làm mất, hơn nữa còn muốn vỗ tay ăn mừng?

Nhưng nếu các người thử quỵt ngân hàng hơn một tỷ thử xem, các người có dám không trả không?

Yên tâm đi, ngân hàng nhất định sẽ truy đuổi đến lúc các người không còn một cái quần đùi nào để mặc, nếu như các người tránh được, thì coi như các người giỏi.

Thế giới này vẫn luôn bất công như vậy đó, nhưng chúng ta vẫn phải mặt dày mà sống tiếp, nếu không, ngay cả cơ hội để gặp xui xẻo cũng không có.

“Nhưng mà Diệp tiên sinh, ở Hoa Hạ này, không có ngân hàng nào an toàn hơn ngân hàng của chúng tôi, về điểm này, tôi dám cam đoan với cậu, nếu như cậu gửi theo kì hạn, tài sản của cậu nhất định bình yên vô sự.” Khúc Nhất Sơn vội vàng nói, trên khuôn mặt rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ lo lắng.

Tên nhóc này, sao lại khó hầu hạ như vậy chứ, cậu ta suýt chút nữa khiến một chủ tịch ngân hàng như ông ta hoài nghi cuộc sống , cảm thấy bản thân dường như biến thành Dương Bạch Lao, người chưa bao giờ làm chuyện xấu.

Diệp Lăng nhẹ nhàng cười, nhún vai: “Phải, tất cả ngân hàng trong nước đều không bằng, nhưng nếu là ngân hàng Thụy Sĩ thì sao?”

Ngân hàng Thụy Sĩ là ngân hàng an toàn nhất trên thế giới, vô số người giàu có trên thế giới đều muốn đến đó gửi tiền, ngân hàng đó giống như một cái thùng sắt, rất khó công phá.

Khúc Nhất Sơn vừa nghe, lập tức trở nên nóng nảy, mẹ kiếp, ngân hàng Thụy Sĩ, đó chính là ngân hàng đứng đầu thế giới, ai có thể công phá được nó chứ.

Chỉ nói riêng về phương diện bảo mật, ngân hàng Hoa Hạ tuyệt đối không bằng ngân hàng Thụy Sĩ, sự thành lập của ngân hàng Hoa Hạ và ngân hàng Thụy Sĩ trên cơ bản không giống nhau, hai ngân hàng đều dựa trên tình hình của mỗi nước mà thành lập.

“Diệp tiên sinh, dù sao chúng ta cũng là người một nước, tôi nghĩ cậu nên có lòng yêu nước mới phải, không gửi tiền trong nước mà lại ra nước ngoài gửi, cậu nói xem những lời tôi nói có đúng không?” Khúc Nhất Sơn nóng nảy, trực tiếp nói đến chủ nghĩa dân tộc và đạo đức con người với Diệp Lăng.

Diệp Lăng cười nhẹ, không hề cho rằng bản thân mặt dày vô sỉ chút nào.

“Nhưng lúc nãy chủ tịch Khúc không phải đã nói, gửi tiền vô thời hạn ở ngân hàng Hoa Hạ của ông không an toàn hay sao?”

“Nếu đã như vậy, tại sao tôi phải mạo hiểm gửi tiền vào ngân hàng của ông nhỉ?”

“Còn nữa, đừng dùng đạo đức để trói buộc tôi, tôi sẽ không mắc bẫy ông đâu!”

“Nếu như ngày nào đó chiến tranh thật sự bùng nổ, tiểu gia tôi sẽ trực tiếp đổi tiền thành đạn pháo, tấn công kẻ địch!”

Diệp Lăng ung dung nói, trên gương mặt của Khúc Nhất Sơn đã lấm tấm mồ hôi, ông ta không ngừng lấy tay lau đi mồ hôi trên đầu.

Tên hỗn đản này, miệng nói quá nhiều, miệng lưỡi tốt như vậy, không làm luật sư cũng thật đáng tiếc, đương nhiên làm một phú nhị đại cũng rất tốt.

Khúc Nhất Sơn phát hiện, vốn từ của mình có chút nghèo nàn, ông ta đường đường là chủ tịch ngân hàng Hoa Hạ, cũng đã tham dự rất nhiều hội nghị lớn nhỏ, từng làm qua rất nhiều báo cáo, ông ta chưa hề nghĩ đến sẽ có một ngày, chính mình bị một người nói đến á khẩu.

“Chuyện này, Diệp tiên sinh, tôi hy vọng cậu có thể cân nhắc lại việc này.” Khúc Nhất Sơn xấu hổ cười nói.

Diệp Lăng không nói gì, nhưng vào lúc này, đột nhiên vang lên một giọng nói đầy khinh miệt, khiến người nghe cảm thấy chói tai.

“A, đây không phải là Diệp Lăng sao? Sau khi bị tôi bỏ rơi, anh vẫn sống tốt chứ?”

“Trước vốn dĩ định đưa cho anh vài triệu để bồi thường thanh xuân cho anh, chậc chậc, nhưng anh lại không muốn.”

“Xem ra anh cũng rất nỗ lực làm việc nha, nếu không hôm nay làm sao có đủ tiền để tới đây uống cà phê? Nếu là trước kia, ngay cả cửa anh cũng không dám bước vào.”

Nói chuyện là một cô gái tuổi còn trẻ, vóc người xem như không tệ, trên gương mặt bôi đầy son phấn, khiến người ta vừa nhìn liền thấy phản cảm.

Lưu Phỉ, trước từng ở công viên Trung Sơn ngay trước mặt mọi người bỏ rơi Diệp Lăng, cũng dạy cho hắn một bài học, tên là “hiện thực”.

Diệp Lăng liếc mắt nhìn cô ta, Lưu Phỉ đang khoát tay một người đàn ông, trên người anh ta mặc một bộ âu phục quý giá, trên tay đeo một chiếc đồng hồ thủ công làm từ kim cương, cả người nồng nặc mùi thổ hào.

“Phỉ, đây chính là kẻ nghèo kiết xác mà trước đây em đã bỏ rơi? Trừ khuôn mặt ra thì cũng chả có gì đặc biệt, cũng không biết ai sẽ thích hắn.” Người đàn ông kiêu ngạo nói, sau đó cười lạnh một tiếng.

Diệp Lăng nhìn người đàn ông, khinh thường cười: “Cô là cái thá gì? Cũng dám đứng trước mặt tôi kêu la ầm ĩ ?”

“Diệp Lăng! Anh dám nói chuyện với tôi như vậy sao!”

“Tôi biết, anh khẳng định vẫn không chịu tiến bộ, cũng không biết anh đang ở chỗ ai cọ ăn cọ uống nữa.” Lưu Phỉ nhìn thấy bạn trai mình bị chửi, vội vàng mắng lại.

Lời này vừa nói ra, Khúc Nhất Sơn cũng trở nên mất hứng.

Kháo, rốt cuộc ông ta đã chọc ghẹo ai?

Khúc Nhất Sơn vừa muốn nói chuyện, người đàn ông mà Lưu Phỉ nắm tay đã nhìn thấy được ông ta, hắn ta có chút kinh ngạc, trên khuôn mặt lập tức nở nụ cười nịnh nọt.

“Chủ tịch Khúc, sao ngài lại ở chỗ này vậy, ngài xem tôi, đôi mắt quả thực không tốt, vậy mà lại không nhìn thấy ngài ngồi ở chỗ này.” Người đàn ông vội vàng đưa tay ra chào hỏi.

Khúc Nhất Sơn nhìn thấy ánh mắt Diệp Lăng lạnh như băng, không thèm để ý đến người đàn ông.

“Không biết vị này là?” Người đàn ông chỉ Diệp Lăng, rất hiển nhiên, hắn ta đang chờ khiến Diệp Lăng bẽ mặt.

“Vị này à? Đây là khách hàng lớn của tôi, khách quý.” Khúc Nhất Sơn lạnh nhạt nói.

Ông ta vừa dứt lời, Lưu Phỉ và người đàn ông đồng loạt sửng sốt, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi, kèm theo chấn động.

Bình Luận (0)
Comment