Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 137 - Chương 137: Cho Tôi Một Lí Do.

Chương 137: Cho tôi một lí do.

Khoảng thời gian ấm áp, luôn khiến cho người ta đặc biệt lưu luyến.

Người ở xa quê về nhà đón Tết, vẫn luôn chê thời gian trôi qua quá nhanh.

Những đứa con đi làm việc ở bên ngoài, vẫn luôn oán trách thời gian lấy đi tuổi của cha mẹ.

Những bậc cha mẹ lớn tuổi, vẫn luôn tự trách bản thân già quá nhanh, không cách nào giúp đỡ cho con cái, ngược lại trở thành trói buộc cho bọn họ.

“Ăn cơm thôi !” Lưu Xảo cười bưng lên một mâm đồ ăn vẫn còn nóng hôi hổi, mùi hương của thức ăn bay thơm phức.

Sườn xào chua ngọt, thịt băm cá hương, đậu hũ Ma Bà, rau cải xào, hai mặn hai chay, kết hợp dinh dưỡng đầy đủ.

Diệp Lăng thấy vậy, nhanh nhẹn đứng lên, đi tới bên cạnh bàn ăn, cũng không sợ nóng, trực tiếp dùng ngón tay bốc một khối thịt băm cá hương, cho vào miệng.

“Ừ! Ngon quá! Món này nhất định là do mẹ làm.” Diệp Lăng kêu lên.

Vương Thục Phân mới từ phòng bếp đi ra, bà ta đánh một cái lên tay Diệp Lăng: “Đã lớn như vậy rồi, còn hành xử như một đứa trẻ vậy, mau đi rửa tay đi, tay của con không bẩn à?”

Diệp Lăng chép chép miệng: “Ai nha, chỉ cần không dùng tay là được rồi, cần gì phải đi rửa, con đang chờ ăn cơm đây này.”

“Nhanh lên, không rửa tay thì không được ăn cơm !” Vương Thục Phân không hài lòng nói.

Diệp Lăng thở dài một hơi, đành phải đi rửa tay.

Vương Thục Phân nhìn Diệp Lăng quay đi, cười lắc đầu: “Ai, thằng nhóc này, cứ như một đứa trẻ vậy, hôm nay ở chợ bán thức ăn, nó cũng hành xử quá lỗ mãng.”

Tất nhiên Lưu Xảo cũng đã biết chuyện xảy ra vài tiếng trước, cô an ủi Vương Thục Phân: “Dì à, loại người như như ông ta đánh là phải, mắt chó coi thường người khác, nếu như Diệp đại ca không nói lời nào, cũng không làm gì thì đâu phải là đàn ông.”

Vương Thục Phân nghe xong cũng gật đầu, đúng vậy, con trai bà là người trẻ tuổi, nhiệt huyết sôi trào, huống chi sự việc xảy ra ngày hôm nay cũng không phải lỗi của hai người bọn họ, vì thế bà cũng không nói thêm gì nữa.

Trên bàn cơm, Diệp Lăng ăn từng ngụm thức ăn lớn, lại uống nồi cháo nhỏ do mẹ hắn nấu, mùi vị ngon hơn những món ăn trong các nhà hàng lớn nhiều.

“Mùi vị này, chà chà, ngon hơn các món ăn trong nhà hàng năm sao của Trầm Nguyệt Tâm nhiều, quả thực khác nhau một trời một vực a!” Diệp Lăng vừa ăn vừa nói.

Vương Thục Phân mỉm cười: “Đứa nhỏ này, con đừng lừa mẹ, người ta là đầu bếp, tay nghề làm sao có thể kém hơn mẹ.”

“Dì à, là thật đó, dì làm đồ ăn thật sự rất ngon.” Lưu Xảo cũng liên tục cười nói, giơ ngón tay cái lên.

Vương Thục Phân không nói gì, làm một người mẹ, chuyện bà ta muốn nhìn thấy nhất, không phải chính là một màn trước mắt này hay sao ?

Một gia đình đơn giản, một gia đình ấm áp, một gia đình tràn đầy tình thâm.

Sau khi dùng cơm xong, Diệp Lăng xung phong nhận công việc rửa bát đũa, đẩy hai người phụ nữ ra ghế xô-pha ngồi, sau đó hắn quay trở lại thu thập bát đũa.

Bên trong phòng bếp, Diệp Lăng rửa sạch bát đũa, nghe từng trận tiếng cười từ phòng khách truyền đến, hắn không khỏi nở nụ cười.

Đây mới đúng là cuộc sống chân chính.

Tiền?

Bản thân hắn cũng đã có rất nhiều tiền, năm sáu tỷ, đủ để hắn sống an nhàn cả đời.

Quyền thế ?

Hắn vốn dĩ không cần đến nó, chỉ tổ mang phiền phức đến cho bản thân, cho dù là tổng thống nước Mĩ hắn cũng có thể dùng một cước đá thẳng lên trời.

“Huống chi, buổi tối hôm nay mình sắp thu được 500 triệu nữa !” Đôi mắt Diệp Lăng hiện lên một tia sắc bén như đao.

Lâm Hoa, 500 triệu kia, buổi tối hôm nay tôi sẽ đến lấy !

Rửa bát xong, Diệp Lăng cũng ra ngồi lên ghế xô-pha, nói chuyện cùng Vương Thục Phân và Lưu Xảo, mỗi một câu đều có thể khiến cho hai người cười đến đau bụng, không khí thoạt nhìn vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Đột nhiên, điện thoại reo lên, Diệp Lăng nhận điện thoại ừ ừ vài tiếng, sau đó bảo người gọi điện tới ở bên ngoài chờ hắn.

“Mẹ, Xảo nhi, con đi ra ngoài một lát, hai người nói chuyện trước đi, lát nữa con sẽ trở về.” Diệp Lăng đứng dậy, vừa đổi giày vừa nói.

Hai người khoát khoát tay, bận việc thì cứ đi đi, không cần lo cho hai người bọn họ, nam tử hán đại trượng phu, chí ở bốn phương.

Người vừa gọi điện thoại đến là Khúc Nhất Sơn, chủ tịch của chi nhánh ngân hàng Hoa Hạ ở thành phố Đông Hải.

Mục đích ngày hôm nay ông ta đến đây, là vì muốn khuyên Diệp Lăng mang số tiền năm sáu tỉ kia gửi vào ngân hàng của mình, hơn nữa còn là gửi định kỳ.

Nếu như đàm phán thành công, có được khoản tiền này, ngân hàng có thể dùng số tiền đó đầu tư thêm nhiều hạng mục nữa, đạt được thêm nhiều lợi nhuận hơn.

Chỉ có điều, Diệp Lăng cũng không phải là người chịu an phận thủ thường, gửi tiền vĩnh viễn trong ngân hàng, tuy rằng tiền lãi đủ để hắn ăn cả đời, nhưng lỡ như hắn cần dùng tiền gấp thì phải làm sao?

Tuy rằng có thể lập tức rút tiền vốn về, nhưng theo một số điều lệ của ngân hàng, người rút tiền về sẽ phải trả lại tiền lợi tức cho ngân hàng.

Dùng tiền của mình còn phải trả lợi tức, chuyện này không phải quá vớ vẩn hay sao?

Bên ngoài biệt thự, Khúc Nhất Sơn đã đứng ở cổng chờ Diệp Lăng từ sớm, nhìn thấy Diệp Lăng đi ra, hắn có hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Diệp Lăng lại trẻ tuổi đến vậy.

“Kháo ! Chỉ khoảng hai mươi tuổi đã là một phú ông có hàng chục tỉ ? Chẳng lẽ cậu ta là một phú nhị đại ?” Khúc Nhất Sơn kinh ngạc.

Diệp Lăng nhìn thấy người đàn ông trước mặt, vóc người hơi mập, trên khuôn mặt đeo một cặp mắt kính có sợi tơ vàng , không cần đoán cũng biết người này chính là Khúc Nhất Sơn, nếu như không phải ông ta, buổi tối ai sẽ đứng ở trước cổng nhà mình, chẳng lẽ đứng ngắm trăng sao?

“Cậu là Diệp tiên sinh thật sao?” Khúc Nhất Sơn vội vàng đi tới, đưa tay ra hỏi.

Diệp Lăng bắt tay với ông ta, gật đầu: “Chủ tịch Khúc?”

“Là tôi, chính là kẻ hèn tôi.” Khúc Nhất Sơn vội vàng cười nói, Diệp Lăng nhìn nụ cười giả tạo kia, nụ cười chẳng khác nào nụ cười của một con búp bê bơm hơi, thật dối trá.

Kẻ hèn sao...

Diệp Lăng lẩm bẩm nói, sau đó hắn nở nụ cười dối trá: “Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện.”

Khúc Nhất Sơn vội vàng gật đầu, mời Diệp Lăng ngồi vàSIPOCḛo trong chiếc xe Bạc Tát Đặc của mình, sau đó lái xe đi.

Không phải bạn bè, không quen không biết, cho nên Diệp Lăng không muốn mời ông ta vào nhà, trong lòng Diệp Lăng, gia đình là một nơi rất thiêng liêng, còn như bàn chuyện làm ăn, tiến hành ở bên ngoài không thoải mái hơn hay sao?

Quán cà phê Lam Hồ có không khí vô cùng thoải mái, mặc dù phong cách thiết kế không quá sang trọng quý giá, nhưng cũng có vài phần mang phong cách quý tộc Châu Âu, kết hợp với giai điệu du dương của đàn dương cầm, khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.

Khúc Nhất Sơn gọi hai ly cà phê, sau đó lại hỏi han thêm vài câu xã giao, rốt cuộc cũng nói đến vấn đề chính.

“Diệp tiên sinh, cậu suy xét việc kia đến đâu rồi?” Khúc Nhất Sơn khẽ cười nói.

Diệp Lăng nhấp một ngụm cà phê nhỏ, chép chép miệng, mùi vị của ly cà phê này chẳng ngon chút nào, so với trà đạo mà tổ tiên bọn họ truyền lại thì chênh lệch khá xa a.

“Diệp tiên sinh?” Khúc Nhất Sơn nhìn thấy Diệp Lăng có chút xuất thần, ông ta liền nói to hơn.

Diệp Lăng giật mình, sau đó vỗ vào đầu một cái, nói: “Xin lỗi chủ tịch Khúc, đề nghị mà ông đưa ra rất tốt, vừa có thể giữ được tiền, vừa có thể nhận được món tiền lãi khổng lồ, huống chi danh tiếng của ngân hàng Hoa Hạ trước giờ vẫn luôn rất tốt .”

“Diệp tiên sinh, cậu yên tâm, mục tiêu trước giờ của ngân hàng chúng tôi chính là có thể phục vụ khách hàng một cách tốt nhất, cậu sẽ không phải thất vọng vì quyết định của mình đâu.” Khúc Nhất Sơn hưng phấn nói.

Số tiền năm sáu tỉ kia, đủ để ông ta từng bước bò đi lên, huống chi, chỉ trích riêng ra phần trăm của số tiền này cũng đã là một con số lớn rồi.

Diệp Lăng kinh ngạc, có chút mê man nói: “Quyết định? Quyết định nào cơ?”

“Ai, Diệp tiên sinh, không phải cậu đã quyết định gửi tiền theo kì hạn vào ngân hàng chúng tôi hay sao?” Khúc Nhất Sơn ngẩn người, lập tức lo lắng nói.

Diệp Lăng khẽ mỉm cười: “Cho tôi một lý do.”

Bình Luận (0)
Comment