Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 136 - Chương 136: Ba Ba Ba, Đánh Chết Ông!

Chương 136: Ba ba ba, đánh chết ông!

Sắc mặt Diệp Lăng tái xanh, ngón tay chỉ vào ông chủ gian hàng kia quát.

“Trong miệng của ông chứa phân hả? Không thể nói chuyện tử tế một chút sao?” Ánh mắt Diệp Lăng chứa đầy tức giận.

Chính mình vừa phát lời thề sẽ không để mẹ phải chịu thêm ủy khuất, con hàng này liền lập tức nhảy nhót đi ra, phải chăng muốn khoe khoang rằng ông ta rất ghê gớm?

Ông chủ bán thịt vừa nghe, lập tức nở nụ cười, chỉ có điều đây là một nụ cười tức giận, ông ta phun cây tăm đang ngậm trong miệng xuống đất, hai chân đứng chéo nhau, cười lạnh: “Ô, thế nào? Không vui khi bị người khác nói mình nghèo à?”

“Khối thịt này hai mươi mốt đồng một cân, chê giá này đắt, không phải nghèo thì là cái gì?”

“Vừa nhìn liền biết là kẻ đến từ nông thôn, bà nhìn lại quần áo của mình đi, giống y chang như một thôn phụ, mau bỏ thịt của tôi xuống, lỡ như trên người bà có Virus gì đó, vậy chẳng phải tôi sẽ gặp xui xẻ lớn sao?” Ông bán thịt lạnh giọng quát.

Diệp Lăng vừa định đáp trả, Vương Thục Phân đã kéo tay hắn lại: “Tiểu Lăng, đừng nói nữa, chúng ta đi gian hàng khác mua vậy.”

Diệp Lăng cố gắng đè cơn tức trong lòng xuống, nhìn ông chủ gian hàng thịt, cũng không nói gì thêm.

“Con trai, ở bên ngoàitửhất định phải học được cách nhẫn nhịn, ở đây khác với lúc ở nhà mình, cha của con không ở bên cạnh, bản thân con phải biết chú ý, không nên vì một chút chuyện nhỏ mà cãi nhau với người ta.” Vương Thục Phân tận tình khuyên bảo.

Diệp Lăng gật đầu, rốt cuộc cũng nhịn cơn tức trong lòng xuống.

Thế nhưng sau đó, ông chủ gian hàng thịt kia lại tiếp tục cười lạnh một tiếng: “Hừ, đồ quỷ nghèo kiết xác, đã nghèo còn đến mua thịt, ăn không nổi thì đừng đụng chạm lung tung, còn hỏi có thể bán giá rẻ hơn hay không, thật buồn cười, mấy người đến từ nông thôn đều không có giáo dưỡng như vậy sao!”

Lời này vừa nói ra, tròng mắt Diệp Lăng đã hoàn toàn đỏ, hắn xoay người, lạnh giọng hỏi: “Ông nói ai?”

Vương Thục Phân đứng ở bên cạnh cũng đã có chút nóng nảy, nhưng dù sao bà ta cũng đã chịu khổ nhiều năm, mấy câu nói đó, còn chưa đến mức khiến bà ta mất đi lí trí.

“Ai, ông chủ này, sao ông lại nói như vậy chứ, chẳng lẽ chúng tôi đến chỗ ông mua thịt, thì không được trả giá sao?” Vương Thục Phân phản bác.

Người đàn ông đối diện nở nụ cười miệt thị: “Trả giá? Trả giá cái gì?”

“Bà nhìn bộ đồ rách rưới mà bà đang mặc đi, tôi đoán thằng con trai của bà hẳn là đang làm việc ở công trường, hôm nay xin nghỉ phép trở về nhà, cho nên bà đưa nó đến đây để quậy phá?”

“Mua không nổi thì đừng cầm, đây đều là đồ dành cho người ăn, chẳng lẽ bà không biết trên tay bà có vi khuẩn sao?”

Vương Thục Phân nghe xong, cũng không nhịn được nữa: “Ai, ông nói chuyện kiểu gì vậy hả!”

“Tôi thích nói như vậy đó? Làm sao?”

“Mau biến đi, đừng có đứng ở trước gian hàng cản trở việc mua bán của tôi, còn không đi ông đây sẽ lấy dao chém bộ xương già của của bà!” Ông ta vừa nói vừa cầm lấy con dao dọa dẫm.

Vương Thục Phân vừa muốn phản bác thì Diệp Lăng đã kéo tay bà lại, hắn không muốn để cho mẹ mình tiếp tục dây dưa với tên khốn bán thịt heo vô duyên vô cớ tức giận này.

Diệp Lăng đi đến trước mặt ông ta, lạnh lùng nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của ông chủ gian hàng thịt, giọng nói lạnh băng: “Mau xin lỗi!”

“U! Chà chà, nghe thấy chưa, mọi người đã nghe thấy chưa, kẻ ngoại lai này muốn tôi xin lỗi bọn họ?”

“Xin lỗi em gái mày!”

Lời vừa nói xong, tay của Diệp Lăng bỗng nhiên cử động, tiến thẳng đến trước mặt ông chủ gian hàng thịt, năm ngón tay hung hăng nắm lấy đầu tóc của ông ta.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, chỉ nghe phịch một tiếng, đầu của ông ta đã trực tiếp đập xuống bàn để thịt.

“A! Đánh người!”

Một trong những người đang xem nháo nhiệt ở xung quanh hét lên, người đàn ông bị đập đầu vào bàn gỗ choáng váng đứng lên, trên khuôn mặt mập mạp hiện lên vẻ dữ tợn.

“Mày là thằng khốn! Mày dám đánh tao! Hôm nay ông đây phải róc thịt mày!” Vừa nói, ông ta vừa cầm lấy con dao róc xương, nhào tới chỗ Diệp Lăng, con dao róc xương trong tay bất ngờ đâm ra, lóe ra ánh sáng lạnh.

Vương Thục Phân đứng cách đó không xa theo bản năng chạy về phía trước, muốn đỡ thay cho con trai một dao kia.

Nhưng Diệp Lăng cũng chỉ phát ra một tiếng cười lạnh, tiến lên phía trước một bước, sau đó nhấc chân lên.

Oanh, một luồng sức mạnh to lớn đá ông chủ gian hàng thịt bay đến chỗ cái bàn gỗ.

Rào rào, cái bàn gỗ sập xuống thành từng mảnh, thịt heo rơi đầy đất, người đàn ông bị Diệp Lăng đá bay kia kêu lên một tiếng thảm thiết, cú đá này của Diệp Lăng rốt cuộc mạnh đến mức độ nào?

Nếu như hắn dùng hết sức, chỉ sợ cho dù là con voi cũng không đứng dậy nổi. Tuy rằng đang tức giận, nhưng Diệp Lăng vẫn còn giữ được chút lý trí, nếu không hắn đã một cước đá chết người đàn ông này rồi.

Ông chủ hàng thịt vùng vẫy một hồi nhưng vẫn không thể nào đứng dậy được, trong miệng đầy máu, sự hung ác trong mắt đã hoàn toàn biến mất .

“Nhanh! Nhanh giúp tôi báo cảnh sát! Thằng nhóc này dám đánh người, hôm nay mày xong rồi, ông đây cho mày ngồi tù mục thân!” Ông chủ hàng thịt gào lên thảm thiết, cả người mất đi khống chế khẽ run lên.

“Hôm nay cho dù ai tới cũng vô ích thôi! Lão tử nhất định phải cho ông biết, mắt chó coi thường người khác sẽ phải chịu kết cục như thế nào!”

Ba, một cái tát đánh vào miệng ông chủ hàng thịt.

“Kẻ miệng tiện nhất định phải đánh! Đánh cho chết!”

Ba, lại thêm một cái tát nữa, tàn nhẫn đánh vào cái miệng đã nhục mạ hắn, Diệp Lăng đánh vô cùng sảng khoái!

“Cả người giống như một con heo, còn cho rằng mình tài giỏi lắm!”

Ba, những cái tát lần lượt giáng xuống!

“Đồ hỗn tạp, chỉ là một kẻ bán thịt heo, ông cho rằng mình tài giỏi lắm hay sao, miệng còn phun ra đầy phân thối!”

Ba, ba, ba!

“Ba, ba, ba! Đau không? Vui không! Mau nói xin lỗi! Xin lỗi bà nội của ông!”

Ông chủ hàng thịt bị Diệp Lăng đánh đến cả người run rẩy, trong mắt chỉ còn sự sợ hãi, miệng đầy máu, ô ô kêu.

“Ông nội, tôi biết sai rồi!”

“Bà nội, tôi sai rồi! Đều do miệng của tôi tiện!”

Tiếng nói nghẹn ngào không rõ từ miệng của ông ta phát ra, cầu xin hai người bọn họ tha thứ, thậm chí còn có cả nước mắt.

Ba! Lại một cái tát nữa đánh tới, con mắt của ông chủ hàng thịt trợn to.

Tại sao còn đánh ông ta, ông ta đã nói xin lỗi rồi mà!

“Gọi nhầm rồi, tôi là ông nội, bà ấy là bà cố!”

Tâm lí ông chủ hàng thịt đã hoàn toàn sụp đổ, khóc rống lên: “Ông nội! Bà cố, tôi sai rồi! Xin hãy tha thứ cho tôi!”

“Nếu như hôm nay không dạy cho ông một bài học, thì ông vẫn còn muốn làm ông trời!” Diệp Lăng nói xong, lại tàn nhẫn đánh thêm một cái tát nữa.

“Ô! Tại sao còn đánh nữa vậy!” Ông chủ hàng thịt kêu lên, oan uổng quá.

Diệp Lăng hung ác nói: “Làm sao? Ông đây muốn đánh! Không thể đánh sao?”

“Có thể đánh, có thể đánh!” Ông ta làm sao dám phản bác? Chỉ có thể vội vàng gật đầu.

Vương Thục Phân ở một bên thấy vậy, vội vàng kéo lấy tay con trai: “Mau đi thôi, nếu không... lát nữa cảnh sát đến, mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.”

Diệp Lăng hít một hơi thật sâu, mặc dù hắn không sợ cảnh sát, nhưng lúc này còn có mẹ hắn ở đây, vì để bà yên tâm, hắn cũng không tiếp tục ra tay đánh nữa.

“Ông coi chừng đó! Sau này còn dám dùng mắt chó xem thường người khác, lão tử sẽ đánh nát xương cốt cả người ông!” Diệp Lăng vừa nói vừa chỉ vào ông chủ hàng thịt đang nằm dưới đất.

Ông chủ hàng thịt cố gắng đứng dậy, vội vàng gật đầu, bất chấp cả người đau đớn, cứ tiễn vị Diêm Vương này đi trước rồi hẵng tính.

Ông ta không thể trơ mắt nhìn mình bị đánh chết.

Diệp Lăng bị mẹ hắn kéo đi, rời khỏi chợ bán thức ăn, hai người vào một siêu thị ở gần đó mua chút thịt, sau đó trở về nhà.

Bên trong phòng khách, Diệp Lăng ngồi trên ghế xô-pha, hai chân bắt chéo nhau, vừa xem ti vi vừa ngâm nga một bài hát .

Bên trong phòng bếp, Vương Thục Phân và Lưu Xảo đang vừa nấu cơm vừa trò chuyện.

Diệp Lăng mỉm cười, đây chính là không khí ấm áp của gia đình a!

Bình Luận (0)
Comment