Lúc Diệp Lăng về đến nhà, chỉ mới ba giờ chiều, Vương Thục Phân cũng vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
“Mẹ, con đã về.” Diệp Lăng về đến trong nhà, hắn lập tức đổi sang một đôi dép lê, mang giày cả một ngày rất bít chân, sau đó hắn ngồi vào ghế xô-pha thở ra một hơi dài.
Nửa ngày hôm nay trải qua quá kích thích, một bên đánh mặt một bên kiểm kê, lại thêm thân thích của cha mẹ vợ bao vây tấn công.
Vương Thục Phân rửa mặt xong liền đi tới bên cạnh con trai: “Con trai, con nói cho mẹ nghe, có phải con và cái cô Trầm Nguyệt Tâm gì đó có quan hệ gì với nhau đúng không? Mẹ nói cho con nghe, những cô gái như vậy, nếu như con muốn nắm chắc, thì con phải biết nắm chặt lấy.”
“Người ta có tiền, khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ ở trong tranh, lại lễ phép, con nhất định phải nắm chặt lấy, nếu như bỏ lỡ mất cơ hội, sau này con nhất định sẽ hối hận.” Vương Thục Phân trịnh trọng nói.
Diệp Lăng gật đầu, vẻ mặt tươi cười đắc ý: “Mẹ yên tâm, cô ấy trốn không thoát được bàn tay của con trai mẹ đâu, con trai của mẹ là ai cơ chứ, con lợi hại đến như vậy mà!”
Lúc này Vương Thục Phân mới gật đầu cười, chồng bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại con trai, cho nên bây giờ toàn bộ tâm tư của bà, đều đặt lên người Diệp Lăng.
Bây giờ con trai của bà có được thành công lớn đến như vậy, ở căn phòng lớn, lái xe sang trọng, bởi vậy tâm nguyện của bà cũng chỉ còn một chuyện.
Đó chính là ôm cháu trai!
“À mẹ à, một lát nữa, Lưu Xảo sẽ trở về, hiện tại cô ấy ở cùng một chỗ với con, con nói mẹ biết trước để mẹ khỏi kinh ngạc.” Diệp Lăng nói xong liền đứng dậy, đi về phòng.
Vương Thục Phân hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường, khẽ mỉm cười: “Ha, không hổ là con trai của mình, mình đoán, cô bé này tám phần mười có quan hệ với Tiểu Lăng.”
“Nhưng cũng không sao cả, hiện tại Tiểu Lăng cũng có tiền rồi, cho dù nhiều thêm mấy đứa trẻ nữa cũng không sao.”
“Ai da, nếu như mình không thể chăm sóc được hết thì phải làm sao? Thuê thêm một bảo mẫu ?”
“Nghe nói bảo mẫu ở trong thành phố, ai cũng giống như nhân vật phản diện trong phim truyền hình, chỉ cần sơ ý một chút bọn họ liền khi dễ cháu trai cháu gái của mình, thôi bỏ đi, chịu vất vả một chút, tự mình chăm sóc các cháu vậy.”
Nếu như Diệp Lăng nghe được những lời này, hắn nhất định sẽ giơ ngón cái lên, chuyện còn chưa đến đâu cả mà mẹ của mình đã bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Chưa được vài phút trôi qua, tiếng mở cửa vang lên, Lưu Xảo đã trở lại, hôm nay cô cố ý xin nghỉ sớm, về nhà trước thời gian, hơn nữa quần áo mặc trên người cũng đã được cô tỉ mỉ chọn lựa một hồi, dù sao bây giờ Lưu Xảo cũng là bạn gái của Diệp Lăng.
Con dâu gặp mẹ chồng, làm sao có thể ăn mặc tùy tiện, đặc biệt là người có xuất thân nghèo khó như Lưu Xảo, cách nghĩ này lại càng ăn sâu vào trong suy nghĩ của cô, Lưu Xảo rất sợ mẹ của Diệp Lăng sẽ ghét bỏ mình.
Lưu Xảo vừa vào cửa, ánh mắt của Vương Thục Phân liền sáng lên, dáng dấp của cô gái này thật là xinh đẹp, đặc biệt là ngực và mông, quả thực không nhỏ.
“Mông lớn, vừa có thể sinh con lại vừa dễ nuôi, ánh mắt của Tiểu Lăng quả thực không tồi.” Vương Thục Phân hết sức vui vẻ nghĩ.
Lưu Xảo nhìn thấy Vương Thục Phân ngồi trên ghế xô-pha, liền vội vàng cười đi tới: “Chào dì ạ, con nghe Diệp đại ca nói hôm nay người sẽ đến, cho nên con sắp xếp về sớm một chút, bồi người ạ.”
“Dì nha, mấy ngày nay vẫn luôn nghe Diệp Lăng nhắc đến con, nói con xinh đẹp, nói con hiền lành, lại chịu khó.”
“Trước kia a, dì còn không tin, dì vẫn nghĩ rằng làm sao có thể có một cô gái hoàn mỹ đến như vậy, nhưng hôm nay vừa gặp, con khoan hãy nói, tên tiểu tử này rõ ràng đã khen nhẹ con!” Vương Thục Phân vội vàng đứng lên, cầm lấy tay Lưu Xảo cười nói.
Lưu Xảo vừa nghe, trong lòng như được rót mật, đôi mắt cong lại như vầng trăng khuyết, cười toe toét.
Diệp đại ca này cũng quá cho cô mặt mũi rồi, hơn nữa còn khen cô nhiều đến như vậy, cô tốt đến như vậy sao ?
Xem ra, nên cho anh ấy hưởng chút ngon ngọt?
Thưởng chút phần thưởng.
Vừa rồi khi Diệp Lăng nghe thấy tiếng cửa mở thì liền đi ra khỏi phòng, vừa lúc nghe được lời của mẹ mình nói, mí mắt cũng đều run lên vài cái.
Người mẹ này, tuyệt đối là người mẹ tốt nhất thiên hạ, không ai sánh bằng, hơn nữa còn là vị thần trợ công đáng tin tưởng nhất !
Nhìn thấy Diệp Lăng đi ra, Lưu Xảo vội vàng cười nói: “Diệp đại ca, anh đó, sau này đừng ở trước mặt dì khen em như vậy nữa, lỡ như nói ra chuyện gì đó không tốt, ấn tượng của em trong lòng dì cũng sẽ bị xấu đi.”
Diệp Lăng nhếch miệng cười, nhu tình trong mắt như muốn tràn cả ra ngoài, nhìn đến mức Lưu Xảo xuân tâm nhộn nhạo.
“Được rồi Xảo nhi, em dọn dẹp đồ đạc trong nhà một chút, anh và mẹ đi ra ngoài mua vài thứ rồi lát nữa sẽ về, buổi tối chúng ta ở nhà nấu ăn.” Diệp Lăng nhẹ giọng nói.
Vương Thục Phân gật đầu: “Được, dì biết chỗ mua đồ, sau này nếu như hai con bận công việc, dì cũng có thể ở nhà nấu cơm đợi các con về, đỡ phải đi ra ngoài ăn.”
Lưu Xảo gật đầu, nhìn Diệp Lăng và Vương Thục Phân đi ra khỏi nhà, sự vui vẻ trong lòng đã không thể che giấu được nữa, cô cười híp mắt sau đó bắt đầu dọn dẹp căn phòng.
Tuy rằng gian phòng đã rất sạch sẽ, thế nhưng Lưu Xảo vẫn rất cẩn thận quét dọn, sắp xếp, không thể để hình tượng vốn dĩ hoàn mỹ của mình có thêm một vết bẩn.
Cách nơi Diệp Lăng ở không xa có một chợ bán thức ăn hoạch định của Phủ Thị Chính, bên trong có tất cả các loại thịt củ rau dưa, mọi thứ đều rất tươi mới.
Hai người đi bộ khoảng mười phút thì tới nơi, mặc dù hiện tại còn chưa đến bốn giờ chiều, nhưng trong chợ đã đầy ắp người.
Họ đều là những cụ ông cụ bà ở nhà rãnh rỗi, đi tới nơi này mua đồ về nấu bữa tối, nấu xong cơm nước lại chờ con trai con gái về nhà ăn cơm, bọn họ đều là vì để cho con cái vừa về nhà liền có cơm canh nóng hổi mà dùng.
Tấm lòng của cha mẹ, cả một đời, đều chỉ xoay quanh việc lo lắng cho con cái.
Vương Thục Phân nhìn thấy các gian hàng bày la liệt ở xung quanh, không khỏi kiêu ngạo cười cười: “Tiểu Lăng, tối hôm nay mẹ sẽ vào bếp, làm món thịt băm hương cá và đậu hũ Ma Bà mà khi còn nhỏ con thích ăn nhất !”
Diệp Lăng ngẩn người, chóp mũi chua xót, chuyện cũ năm xưa hiện về trong trí óc, tuy rằng hắn xuyên không đến đây, nhưng trong trí nhớ, hai món ăn này chiếm cứ vị trí cực quan trọng khi Diệp Lăng vẫn còn sống.
Khi còn bé trong nhà rất nghèo, mỗi lần nhìn thấy thịt, Diệp Lăng đều vui mừng như đón năm mới, hắn thích ăn nhất, chính là món thịt băm hương cá, ngoài ra còn có đậu hũ Ma Bà do Vương Thục Phân làm.
Mùi vị đó, là mùi vị của thời thơ ấu.
Là mùi vị của gia đình.
Là mùi vị của mẹ!
“Mẹ! Sau này chúng ta nhất định sẽ trở nên giàu có hơn bất cứ người nào! Con trai xin thề! Sẽ không để cho mẹ phải chịu thêm một chút ủy khuất nào nữa!” Diệp Lăng ôm lấy Vương Thục Phân, trịnh trọng nói!
Vương Thục Phân mỉm cười, bà ta chỉ cần con trai của mình sống tốt, về phần bà ta chịu thêm một chút khổ cực cũng chẳng sao.
Nhưng bà ta lại không biết rằng, Diệp Lăng, người này đã từng là Tiên Đế tung hoành trên Cửu thiên, từng câu từng chữ, đều kiên định như Bàn Thạch!
Từ Tiên Đế, lưu lạc tới hiện tại, trong lòng Diệp Lăng, rốt cục cũng dần dần xuất hiện biến hóa.
Tung hoành Cửu thiên, đánh đâu thắng đó; Không gì cản nổi, nhằm nhò gì.
Mang lại vinh quang cho cha mẹ, cho vợ con một cuộc sống phú quý an nhàn, vì bản thân mà kiêu ngạo, đây mới là chuyện mà một người đàn ông nên làm.
Vương Thục Phân dẫn theo Diệp Lăng đi vài vòng quanh các quầy bán hàng, chọn ra một số rau dưa sạch sẽ, có đôi khi còn vì mấy mao tiền mà trả giá cùng chủ quầy hàng mấy phút.
Diệp Lăng đứng ở một bên, cười nhìn.
Hiện tại, hắn đã có tiền, đừng nói là mấy mao, cho dù là mấy triệu, hắn cũng không đặt chúng vào mắt.
Thế nhưng hắn lại hưởng thụ quá trình này.
Hai người đi đến trước một gian hàng thịt heo, thịt heo được treo ở phía sau cái giá, phụ trách bán thịt là một người đàn ông trung niên ở trần nửa thân trên, bên dưới mặc một chiếc quần da, trên miệng ngậm một cây tăm, Vương Thục Phân đi tới trước gian hàng thịt heo nhìn một lát, không nói gì.
“Ông chủ, bao nhiêu tiền một cân thịt này vậy?” Vương Thục Phân chọn một khối thịt ba chỉ cười hỏi.
Ông chủ gian hàng thịt liếc nhìn bà ta, thản nhiên nói: “21 đồng một cân.”
“Có thể bán rẻ hơn một chút không?” Vương Thục Phân ước lượng khối thịt trong tay, như cũ cười hỏi.
“Giá như vậy mà còn đắt sao? Không có tiền thì đừng mua, không mua thì bỏ thịt xuống, làm bẩn thịt của tôi rồi bà có tiền đền sao?” Ông chủ gian hàng thịt khinh thường nhìn Vương Thục Phân, lạnh giọng quát.
Diệp Lăng ngẩn người, trong lòng lập tức bốc lên một cơn tức giận !