Khuôn mặt Vương Đào triệt để biến ngốc, thật quá mất thể diện.
Trước kia vì để lại ấn tượng tốt với Lâm lão và thầy giáo, gã đã bỏ ra không ít sức lực.
Mà hiện tại, mọi thứ đều đã bị Diệp Lăng phá hủy, bây giờ, chỉ sợ ấn tượng của gã trong lòng hai người kia đã không còn được như trước nữa rồi.
Vương Đào rất thông minh, cho dù cha của Lâm Vũ Tình thích hắn đến mức nào đi chăng nữa, nhưng ở trong tiệc đại thọ của cha mình làm khó dễ bạn của con gái mình, cho dù bức tranh kia thật sự là đồ giả, Vương Đào cũng cũng đã để lại một ấn tượng xấu trong lòng ông ấy.
“Tiểu bằng hữu, cậu đó, vẫn nên học tập thêm nhiều một chút, tôi thấy kiến thức của cậu vẫn còn chưa nắm chắc lắm.” Lâm lão chỉ chỉ Vương Đào nói.
Vương Đào gần như sắp khóc, vội vàng gật đầu, nói đùa, nếu gã dám nói ra một câu chống đối Lâm lão, chỉ sợ rằng người ở đây sẽ lập tức ăn tươi gã.
“Diệp Lăng đúng không ? Bức tranh này có giá trị không nhỏ, lão đây cũng không quen biết cậu, quả thật không dám nhận.” Lâm lão nhìn về phía Diệp Lăng cười nói.
Diệp Lăng nghiêm túc nói: “Lão gia tử, ngài là người con tôn kính nhất, hơn nữa con còn là bạn của Vũ Tình, gọi ngài một tiếng ông nội cũng không quá đáng, vãn bối tặng đồ cho ông nội, cái quan trọng không nằm ở giá trị, mà là nằm ở chữ tâm.”
Lời này vừa nói ra, Lâm lão lại càng vui vẻ, ngón tay chỉ chỉ Diệp Lăng, sau đó trở về ngồi lại trên ghế.
Ngay sau đó, bữa tiệc liền bắt đầu, chẳng qua hôm nay danh tiếng của Diệp Lăng đã trở nên vang dội, nhưng thể diện của Vương Đào lại bị hắn dẫm nát dưới chân, có điều việc này cũng không thể trách Diệp Lăng, muốn trách cũng chỉ có thể trách Vương Đào tự tìm phiền toái.
Lâm Vũ Tình vô cùng kích động, phấn khích ngồi bên cạnh Diệp Lăng cùng hắn trò chuyện.
Sau khi bữa cơm kết thúc, Diệp Lăng nói lời tạm biệt với Lâm lão và cha Lâm Vũ Tình, sau đó Lâm Uy và Lâm Vũ Tình phụ trách đưa hắn ra cổng chính nhà họ Lâm, chẳng qua vừa mới ra khỏi cổng chính nhà họ Lâm, Diệp Lăng liền nhìn thấy Vương Đào.
Lúc này, khuôn mặt Vương Đào vẫn đang trong trạng thái hồn lạc phách bay, ngay khi gã nhìn thấy Diệp Lăng đi ra từ cổng chính, đôi mắt gã lập tức hiện lên sự hung ác.
Diệp Lăng nhìn thấy Vương Đào như vậy thì cười lạnh, nếu anh vẫn chưa chết tâm, vậy tôi sẽ khiến cho anh hoàn toàn hết hy vọng.
Bấm lấy năm ngón tay, một luồng linh khí bốc lên từ giữa các ngón tay, tuy rằng hiện tại Diệp Lăng chỉ mới đến cảnh giới Hậu Thiên Trung Kỳ, nhưng trong đầu hắn lại có rất nhiều chiêu thức, mặc dù không thể phát huy ra toàn bộ uy lực, nhưng vẫn đủ để tạo ra phiền phức cho Vương Đào.
Thôi Tâm Chú, là một chiêu thức bình thường nhất ở Tiên Giới, có thể làm cho trạng thái tinh thần của một người trở nên mơ hồ, làm cho họ nói ra bí mật trong lòng mình.
Chẳng qua tu vi hiện tại của Diệp Lăng vẫn chưa đủ để sử dụng chiêu thức này, muốn sử dụng chiêu thức này tu vi ít nhất phải đạt đến Trúc Cơ Kỳ, nhưng mà thực tế, ngay cả ông trời cũng đang giúp Diệp Lăng.
Hiện tại trạng thái của Vương Đào không ổn định, ngay cả tâm ma cũng đã có, nếu là người bình thường, chiêu Thôi Tâm Chú chỉ chứa chút xíu linh khí kia nhất định không thể nào dùng để công kích họ được.
Nhưng hiện tại tâm lí của Vương Đào đang không khác gì một tờ giấy rách nát.
Vù, linh khí bay thẳng vào trong thân thể của Vương Đào, trong phút chốc, Vương Đào vốn dĩ đang thẫn thờ đột nhiên chuyển sang tức giận nhìn lên trời gầm lên một tiếng, vẻ mặt gã trở nên dữ tợn.
Tình cảnh này khiến cho Lâm Uy vốn đang đưa Diệp Lăng ra cổng cũng phải kinh ngạc, bị gã dọa đến mức nhảy dựng lên: “Tên này bị choáng váng rồi sao? Lớn tiếng kêu loạn cái gì vậy.”
“Chẳng lẽ anh ta tức giận đến điên rồi ?” Lâm Vũ Tình cũng lầm bầm một tiếng.
“Theo tôi thấy, chắc là anh ta đang muốn nói gì đó.” Diệp Lăng cười thần bí, nói thừa, hắn đương nhiên biết, bởi vì... sự việc kì quái này do chính hắn tạo ra.
Sau khi Vương Đào ngửa mặt lên trời gào thét xong, hai tay gã đấm vào ngực mình: “Tôi không cam lòng ! Tôi tốn nhiều công sức như vậy, tôi nhất định phải lấy được sự khen ngợi của Lâm lão và thầy!”
“Vì cái gì! Còn không phải vì tiền đồ của tôi sao !”
“Còn có Lâm Vũ Tình, sớm muộn gì anh cũng sẽ có được em, có được em thì có được sự giúp đỡ của toàn bộ nhà họ Lâm !”
“Đến lúc đó, tôi nhất định có thể bay thẳng tới mây xanh, khiến cho tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn, cho dù có người nói tôi ăn bám tôi cũng không quan tâm!”
“Chờ đến khi địa vị của tôi đã vũng chãi, tôi sẽ đá Lâm Vũ Tình đi !”
“Không! Nhan sắc của em ấy đẹp đến như vậy, sao tôi có thể nhẫn tâm vứt bỏ em ấy?”
“Chẳng qua tôi cũng muốn nếm thử hoa cỏ ở bên ngoài, đàn ông mà, sau khi thành công vẫn nên có tam thê tứ thiếp hầu hạ!”
“Người thầy thân yêu của tôi ơi, ông cho rằng tôi thật sự tôn kính ông sao? Tôi cũng chỉ vì tiền đồ của bản thân mà thôi!”
“Còn có tên heo đần Lâm Uy kia, mỗi lần gặp mặt đều trưng ra gương mặt thối, sớm muộn rồi cũng có một ngày tôi cho hắn biết sự lợi hại của tôi!”
Vương Đào điên rồi, ở ngoài cổng chính của nhà họ Lâm ồn ào rống to, gương mặt Lâm Uy trở nên xanh mét, tức giận đến mức lúc phủ ngũ tạng quay cuồng.
“Vương Đào! Mày là tên khốn kiếp! Chó má!” Lâm Uy đi tới chỗ Vương Đào đang đứng, hung hăng đạp một cước.
Phanh, lực đạo mạnh đến mức khiến Vương Đào trực tiếp ngã lăn quay ra đất, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Mà lúc này, Vương Đào cũng đã thanh tỉnh, bị một cước của Lâm Uy đá tỉnh, nhưng kí ức về những lời gã vừa nói ra khi nãy vẫn còn rất mới mẻ, lúc này gã đã hoàn toàn choáng váng.
Cả người đổ mồ hôi đầm đìa, da đầu tê dại, một luồng khí lạnh từ bàn chân xông thẳng đến đỉnh đầu!
Gây ra họa lớn rồi!
Tất cả các tân khách vừa mới đi ra cổng chính nhà họ Lâm cũng đồng loạt ngây người, hoàn toàn bị chuỗi hành động này của Vương Đào làm cho khiếp sợ.
“Vương Đào! Anh là tên khốn kiếp!” Hai mắt Lâm Vũ Tình rưng rưng, bàn tay nắm chặt lại, vô cùng tức giận.
Diệp Lăng vỗ bả vai của Lâm Vũ Tình: “Vợ, đừng tức giận!”
Nói xong, Diệp Lăng đi tới chỗ Vương Đào, tay trái nắm lấy cổ áo gã, trực tiếp xách Vương Đào từ dưới đất lên.
“Tời tạo nghiệt còn có thể sống, kẻ tìm chết thì không thể sống !” Diệp Lăng lạnh giọng quát.
Ba, tay phải đánh ra một quyền, đập vào ngực Vương Đào.
Chỉ nghe vài tiếng tiếng xương nứt răng rắc, Vương Đào gào lên một tiếng thê thảm, cả người gã như một con diều đứt dây ngã về phía sau.
Phanh, Vương Đào trực tiếp nằm trên mặt đất, xương sườn ở phần ngực, có ít nhất ba cái bị gãy.
Miệng đầy máu tươi, bộ dạng vô cùng thê thảm, gã nằm trên mặt đất, nhưng lại không có bất kỳ người nào tỏ ra thương hại gã.
Người này, nên đánh, nên hung hăng đánh!
“Vương Đào, tên khốn này, không ngờ mày là loại người như vậy, hôm nay tao nhất định phải làm thịt mày!” Lâm Uy vừa nói vừa đi tới chỗ của Vương Đào, hung ác mắng.
Ba, một quyền đánh vào lỗ mũi của Vương Đào, chiếc mũi vốn dĩ cao thẳng đẹp trai của Vương Đào, trực tiếp bị một quyền của Lâm Uy đánh sập.
“Được rồi anh, đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa sẽ đánh chết anh ta đó.” Lâm Vũ Tình vội vàng chạy đến chỗ Lâm Uy, kéo lại cánh tay đang tính tiếp tục đánh xuống của anh ta.
Diệp Lăng không thèm để ý liếc nhìn Vương Đào một cái, nói: “Loại người này có bị đánh chết cũng đáng.”
Lâm Uy liên tục gật đầu, chẳng qua anh ta cũng không có tiếp tục ra tay đánh nữa, chỉ chỉ vào Vương Đào mắng: “Mày biến đi, sau này không cho phép mày bước vào cửa nhà họ Lâm nữa!”
Vương Đào không nói gì, vội vàng đứng dậy, chịu đựng đau đớn khắp người, xoay người vội vàng chạy trốn.
“Vũ Tình, đừng nóng giận, em trở về bồi ông nội đi, anh về nhà trước, lúc nào rảnh rỗi anh sẽ đến tìm em.” Diệp Lăng mỉm cười nói.
Lâm Vũ Tình gật đầu, ngược lại là Lâm Uy, anh ta nhìn về phía Diệp Lăng nói lớn: “Em rể đi thong thả.”
Diệp Lăng đang đi về phía trước, thân thể khẽ run lên, suýt nữa té xuống đất.
Vị đường ca này thật là một cực phẩm.