Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 133 - Chương 133: Đại Nghịch Tập Kích !

Chương 133: Đại nghịch tập kích !

Lại là câu nói này !

Lại là câu nói này !

Anh con mẹ nó không thể dùng một câu khác sao?

Vương Đào đều sắp bị những lời này dằn vặt đến điên rồi, gã chỉ muốn chửi ầm lên, hoặc giống như một người đàn bà chanh chua xông lên liều mạng với Diệp Lăng.

Nhưng gã không thể, hôm nay là ngày mừng thọ của Lâm lão gia tử, khách đến tham dự đều là tiền bối trong giới, những người có địa vị lớn ở đây.

Gã nhất định phải giữ vững hình tượng, hình tượng!

“Diệp Lăng, anh nói đi, anh rốt cuộc có ý gì, tiệc mừng thọ của Lâm lão, anh lại cầm một món đồ giả đến lừa dối lão nhân gia, anh làm như vậy thà rằng đừng đến, thực sự không biết anh dựa vào cái gì để an tâm.” Vương Đào hung ác nói, bộ dạng thề sống thề chết bảo vệ danh dự cho Lâm lão gia tử.

Diệp Lăng ngẩn người, ngay sau đó cười lạnh nói: “Đồ ngu nhà anh, con mắt chó nào của anh nhìn ra bức tranh này là đồ giả vậy ?”

“Hai con mắt chó của tôi đều nhìn thấy !” Vương Đào tiếp lời rất nhanh.

Đột nhiên, đám người ở phía trước bỗng nhiên cười ầm lên, gã hơi ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt thêm chút hồng vì tức giận, gã nghiến răng nghiến lợi, thằng khốn này quá khi dễ người !

“Diệp Lăng, không cần biết ra sao, nếu như ngày hôm nay anh dám ở trên bữa tiệc chúc thọ của Lâm lão lấy ra đồ giả ra lừa dối ông ấy, Vương Đào tôi chính là người đầu tiên không đồng ý !” Vương Đào cắn răng nghiến lợi nói.

Nhìn thấy bộ dạng đó của Vương Đào, nếu như là người bình thường, chỉ sợ sẽ thật sự cho rằng gã chính là nhân vật chính mắt to mày rậm, chỉ đáng tiếc, mượn câu nói của ông cụ Trần, thật không nghĩ tới a, người mắt to mày rậm như Vương Đạo, cũng sẽ phản bội cách mạng.

“Không đồng ý ông nội anh, anh không đồng ý ?”

“Anh là cái thá gì ?”

“Trong mũi cắm một cọng hành thì thật sự cho rằng mình chính là một con voi ?”

“Hôm nay là ngày đại thọ của Lâm lão, ông ấy còn chưa lên tiếng, anh đã ở chỗ này om sòm, anh ồn ào cái rắm, khoe khoang anh có một cái miệng thúi? Có thể phun ra phân?”

Diệp Lăng tức giận nói, mỗi một câu đều nhắm vào Vương Đào mà mắng, đây là cái thứ gì, vốn dĩ đã không muốn để ý đến con rệp này, nhưng không ngờ gã ta lại không biết xấu hổ đến như vậy, một mực tìm đến để bị mắng.

Mắng Vương Đào xong, Diệp Lăng cũng không nhìn gã ta thêm nữa, ngược lại hướng phía Lâm lão cúi người: “Xin lỗi lão gia tử, trong bữa tiệc đại thọ của ngài lại hành xử vô lễ như vậy, mong rằng ngài có thể thứ lỗi.”

Lâm lão khoát tay, nhận lấy bức tranh, nhìn về phía Vương Đào thản nhiên nói: “Cậu nói xem, bức tranh này làm giả ở chỗ nào?”

Vương Đào nghe vậy, lập tức mừng rỡ, cho rằng Lâm lão đang khảo nghiệm gã, hơn nữa cũng đồng thời chán ghét Diệp Lăng, không thấy Lâm lão không thèm để ý đến lời xin lỗi của Diệp Lăng hay sao.

Vương Đào trợn mắt liếc Diệp Lăng, nhìn thấy chưa, anh không được, Lâm lão đã bắt đầu chán ghét anh rồi.

“Khụ, Lâm lão, dựa theo kinh nghiệm của con, bức tranh này chính là một món đồ giả có kĩ thuật làm giả rất cao siêu.”

“Bức tranh này, tuyệt đối là dùng giấy vẽ của thời nhà Minh, màu sắc, tính chất, đều không thể nghi ngờ.”

“Nhưng bức tranh này, chỗ được làm giả nằm ở mặt trên của trang giấy, chắc chắn người làm giả cũng không nghĩ đến rằng, bức tranh mà hắn tỉ mỉ bắt chước vẽ theo, sẽ làm bại lộ thân phận thật sự của bức tranh này.”

“Bức tranh này được chế tạo rất tinh xảo, nhưng lại là tinh phẩm trong các loại hàng nhái, đây hẳn là tác phẩm trong những thập niên chín mươi.”

“Nét vẽ, hình dạng tổng thể, nhân vật, chi tiết, đều chênh lệch khá xa so với bản gốc của Đường Bá Hổ !”

“Cho nên bức tranh này, chính là một bức tranh sử dụng giấy thật nhưng tranh giả, thường dùng để che đậy một số người chơi tranh học nghệ chưa tinh.”

Từng câu đều phân tích lột ra những đặc điểm thật giả của bức tranh, có không ít người âm thầm gật đầu, cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Vương Đào không khỏi ưỡn ngực.

Sau khi Lâm lão nghe xong cũng chỉ thầm lắc đầu, chẳng qua Vương Đào vẫn đang chìm trong cơn kích động cho nên vốn không phát hiện, mà người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh Lâm lão, cha của Lâm Vũ Tình cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Điều khiến ông ta kinh ngạc, không phải là chuyện bức tranh kia là thật hay giả, mà là người học trò trước mặt này đó giờ rất biết đối nhân xử thế, nhưng hôm nay lại hành xử giống như vừa bị cắn một ngụm, bộ dạng xum xoe làm khó dễ bạn của con gái nhà mình ?

Lâm lão quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Diệp Lăng: “Cậu nói một chút đi, nét tinh túy của bức họa này nằm ở đâu ?”

Diệp Lăng cười nhạt một tiếng, nét mặt không chút sợ hãi khiến cho các khách nhân ở phía dưới đều có chút mê mang, định lực của người này thật tốt, chuyện đều đã đến mức này, vậy mà hắn vẫn còn trấn định đến như vậy.

“Lâm lão, vừa rồi anh ta cũng đã nói, bức tranh này giấy vẽ là thật, bức tranh là giả.” Vẻ mặt Diệp Lăng thản nhiên.

Lâm Vũ Tình đứng ở bên dưới, lòng bàn tay đã ra đầy mồ hôi, cô ta vô cùng khẩn trương, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt thân ảnh của Diệp Lăng ở phía trước.

Vương Đào vừa nghe xong, lại càng thêm kích động: “Ha ha, thế nào, Diệp Lăng, anh rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, tôi thật muốn xem anh sẽ xử lí việc này như thế nào, trong bữa tiệc đại thọ của Lâm lão lại cầm đến một bức tranh giả lừa ông ấy, anh quả thật đáng chết !”

“Tôi nghĩ anh vẫn nên quỳ ở trên đất sám hối đi!”

Diệp Lăng cười lạnh một tiếng: “Tôi nghĩ, người nên qùy ở trên đất sám hối, phải là anh mới đúng .”

“Lâm lão, tinh túy của bức tranh này, nằm ở ngay trong bức tranh!” Ánh mắt Diệp Lăng chợt lóe lên tia sáng, ngón tay chỉ vào bức tranh.

Tranh trong tranh?

Tất cả mọi người ở phía dưới đều ồ lên, tranh trong tranh là một thủ pháp rất nổi tiếng, những bức tranh dùng biện pháp này thường đều là những tác phẩm nổi tiếng, vì để tránh việc bị người khác nhòm ngó, họ cố ý biến chúng thành đồ giả, phòng ngừa việc chúng bị rơi vào tay kẻ trộm.

“Tranh trong tranh?”

“Diệp Lăng, anh ăn phải thuốc tâm thần à? Bức tranh này tuy là tranh trong tranh, nhưng nó lại là đồ dởm!”

Diệp Lăng quay đầu nhìn về phía Vương Đào, vẻ mặt khinh thường: “Anh chỉ là một thằng ngu, nói chuyện với anh thật là kéo thấp sự thông minh của tôi.”

Vừa nói, Diệp Lăng vừa di chuyển tới trước bức tranh, hắn mở bức tranh ra, móng tay nhẹ khứa một cái, bức tranh vốn dĩ hoàn hảo kia, lập tức hiện ra một khe hở nhỏ.

Vẻ mặt Diệp Lăng không thay đổi, ngón tay trắng nõn nhẹ kéo một chút, chỉ nghe thấy tiếng giấy bị xé rách, toàn bộ tờ giấy kia đều đã bị Diệp Lăng kéo xuống, giống như mất đi một lớp da.

Ánh mắt của Vương Đào vốn dĩ rất trấn định, thế nhưng, khi toàn bộ trang giấy ở mặt trên bị kéo xuống, trong mắt hắn lại hiện lên vẻ khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi.

Trên giấy vẽ, vẫn còn một bức tranh khác, là một bức tranh mỹ nhân !

Bức tranh này cùng bức tranh bị Diệp Lăng kéo xuống lúc nãy, giống nhau như đúc!

Trái tim Vương Đào lộp bộp một tiếng, trực tiếp chìm vào đáy cốc, trong lòng dâng lên một hơi khí lạnh.

“Lâm lão, bức tranh này, mới là đồ thật.” Ngón tay của Diệp Lăng nhẹ nhàng điểm một cái.

Trên bức tranh, mỹ nhân kia nằm ở trên biển hoa, nhìn về phương xa, dáng hình, vẻ mặt, đều sinh động như thật.

Dường như, ngay cả đóa hoa trên bức tranh, cũng đang bị gió nhẹ thổi mà lay động, ngay cả vết tích của gió cũng đều có thể tìm ra được trên bức tranh.

Mà ở phía dưới bức tranh, con dấu Đường Dần được in ở phía trên, dường như sự mài giũa của năm tháng, vẫn không hề làm mất đi nét sắc sảo của nó.

Lâm lão nở nụ cười, ông cẩn thận ngắm bức tranh được đặt ở bên cạnh, xem khoảng ba phút, trong vòng ba phút này, Vương Đào ngay cả việc thở mạnh cũng không dám, gã đang đợi Lâm lão tuyên án.

Cuối cùng, Lâm lão cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Lăng, mỉm cười.

“Đứa nhỏ này, không tồi, ánh mắt nhìn đồ vật ngay cả ta cũng phải khâm phục.”

Ồ !

Tất cả mọi người đều ngây người, đại nghịch tập a, một pha chuyển mình thật lớn!

Vương Đào nhất thời ngẩn ra, ý thức trở nên hỗn loạn, xong rồi, hình tượng mà hắn xây dựng ở nhà họ Lâm, ở trước mặt thầy giáo của mình đều đã không còn nữa, tất cả đều mất hết rồi !

Mạc bí thư ở bên cạnh cũng vỗ vỗ bả vai của Diệp Lăng: “Tiểu tử, không tồi, không nóng không vội, là một người có thể làm nên việc lớn.”

Diệp Lăng ưỡn ngực, đó là đương nhiên, bổn tọa vốn chính là Tiên Đế mà.

Mà Vương Đào đang đứng ở một bên, cảm giác gương mặt của mình vừa bị người tát cho một cái vang dội.

Bình Luận (0)
Comment