Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 132 - Chương 132: Đồ Giả?

Chương 132: Đồ giả?

Giây phút quan trọng nhất trong buổi tiệc, chính là phần tặng lễ vật??

Nếu không phải Diệp Lăng biết Lâm lão gia tử là một vị tiền bối đức cao vọng trọng, thì đã cho rằng ông giống như là một vị cục trưởng bụng bự đang lấy cớ để nhận hối lộ vậy.

Dĩ nhiên, khách đến hôm nay, toàn bộ đều là vãn bối của Lâm gia, chỉ có một ít là người ngoài mà thôi. Chẳng qua... những người ngoài này cũng sẽ không tặng thứ gì quá quý giá.

Ví dụ như vị Mạc bí thư kia, quà tặng chính là chữ mà bản thân tự viết, năm chữ lớn: Thường Thanh Bất Lão Tùng, bút thể có lực, làm cho người nhìn qua đã cảm nhận được một tia nhuệ khí trong đó.

Quà của những người khác đưa cũng không khác gì lắm, dù sao bọn hắn cũng đều biết Lâm lão gia tử ghét ác như thù. Người nhà mình đưa quà có chút quý thì không sao, người khác nhìn vào sẽ không nói gì nhưng người ngoài thì không được.

Đến tuổi này rồi, Lâm lão gia tử rất coi trọng danh tiếng của bản thân mình, rất yêu quý một thân danh dự trong sạch của mình.

Một đám tân khách đưa quà mừng và lời chúc, kế tiếp là con cháu học trò của Lâm lão gia tử. Cả một đám người đều cung kính đưa quà mừng, chẳng qua quà của những người này quý trọng hơn những người lúc trước.

Dù sao con cháu học trò mình cũng không tính là người ngoài. Cho nên quà mừng của những người này cũng không cần phải mở ra xem.

Từng món quà được đưa lên, hai mắt Diệp Lăng nhìn một màn này. Thật giống như lúc ở Tiên Giới, một đại boss được ánh sáng của một tùy tùng bao quanh, một nhóm người nịnh hót chen lấn đưa lễ trọng, chỉ cầu để lại một ấn tượng tốt.

Ngay lúc bữa tiệc đang tiến hành náo nhiệt, đột nhiên Diệp Lăng ngẩn người, hắn phát hiện trong đám con cháu học trò kia có Vương Đào!

Chẳng qua lập tức Diệp Lăng liền hiểu rõ, dù sao Vương Đào cũng là học trò của cha Lâm Vũ Tình, theo đạo lý cũng thuộc nhóm học trò.

Chỉ thấy sắc mặt người này có chút tái nhợt, trong tay cầm một chuỗi Bồ Đề Kim Cương, cung kính đi tới bên người Lâm lão gia tử.

"Lão gia tử, xâu Bồ Đề Kim Cương này con biếu ngài, lúc nào ngài rảnh có thể lấy ra chơi. Lấy tâm cảnh của ngài tuyệt đối trong một thời gian ngắn có thể biến nó thành món bảo bối tản ra sức hấp dẫn."

Vương Đào khẽ cười nói.

Không ít người thấy Vương Đào đưa xâu Bồ Đề Kim Cương này thì đều bĩu môi. Cái gì đây, mặc dù nói thứ này không rẻ, thế nhưng giá của nó là bị ngoại giới xào cao lên, chẳng qua về phần ý nghĩa thì quả thật không tệ.

Lâm lão gia tử gật đầu, thực ra với ông mà nói, quà mừng có quý hay không cũng không có gì khác nhau, chủ yếu là có lòng.

Nghìn dặm tiễn lông ngỗng, lễ nhẹ tình ý nặng.

Nhưng khi Lâm lão gia tử lật xem xâu Bồ Đề Kim Cương này, trong tròng mắt đục ngầu bỗng nhiên ngẩn ra, lập tức khẽ lắc đầu nói:

"Đứa trẻ này, cậu có lòng."

Sau khi mọi người nghe xong câu này đều ngẩn người, có ý gì, một xâu Bồ Đề Kim Cương chính là có lòng rồi?

Nhưng bọn hắn không biết, xâu Bồ Đề Kim Cương này cũng không đơn giản giống như mặt ngoài của nó. Một xâu Bồ Đề Kim Cương này, là Vương Đào mời người từ Nepal mang đến 16 cánh hoa Bồ Đề Kim Cương.

Bồ Đề Kim Cương đắt, chỗ quý là ở cánh hoa, bình thường chỉ là năm sáu cánh, mà càng nhiều cánh thì lại càng đắt. Trong truyền thuyết Phật giáo, một xâu Bồ Đề Kim Cương có hai mươi ba cánh hoa, tuyệt thế hiếm thấy, là vật cầm tay của Phật Tổ.

Hai mươi cánh hoa trở lên cũng hiếm thấy không gì sánh được. Về phần xâu có 16 cánh thì ở thị trường một hạt châu cũng được xào lên gần một vạn, giá còn cao hơn cả phỉ thúy và ngọc thạch.

Phẩm chất của hạt châu lại rất vừa vặn, cho nên giá của một chuỗi hạt này cũng đã vượt qua 10 vạn. Vương Đào phải tốn rất nhiều công sức mới thu được vào trong tay.

Nghe được lời của lão gia tử, Vương Đào cảm giác được cả người đều có chút nhẹ bỗng, xâu hạt này so sánh với tiền đồ của gã, ngay cả cái rắm cũng không phải.

Mà lúc Diệp Lăng không nhìn thấy, trên khuôn mặt đang mỉm cười của Vương Đào, đôi mắt đầy sương mù đang nhìn chằm chằm Diệp Lăng.

"Lão gia tử, con nghe nói Vũ Tình dẫn bạn đến chúc thọ lão nhân ngài. Vả lại còn mang theo quà rất quý nha, chính là chí bảo hiếm có trong giới chơi đồ cổ."

Vương Đào nhẹ giọng cười nói.

Sau khi nghe xong, Lâm lão gia tử liền ngẩn người, lập tức nhìn về phía Lâm Vũ Tình:

"Vũ Tình, sao dẫn bạn đến lại không nói cho ông nội?"

Sau khi Lâm Vũ Tình nghe được lời của Vương Đào, vẻ mặt liền trở nên lạnh lùng, người này quả thật là quá xấu xa rồi.

Mặc dù Diệp đại ca có nói là nắm chắc, thế nhưng Vương Đào này lại trực tiếp nói ra, còn là chí bảo hiếm có trong giới chơi đồ cổ. Vạn nhất Diệp đại ca không cầm ra đươc quà mừng không đạt đến cảnh giới hiếm có, thì đây không phải là đang đánh vào mặt của Diệp đại ca sao!

"Ông nội, con dự định khi bữa tiệc kết thúc sẽ giới thiệu với người."

Lâm Vũ Tình nhẹ giọng nói, sau đó chỉ vào Diệp Lăng.

"Đây là bạn của con, Diệp Lăng."

Lâm Vũ Tình nói xong, Diệp Lăng bước một bước về phía trước, mỉm cười nói:

"Vãn bối tùy tiện đến đây, xin lão gia tử không nên trách tội."

"Nói cái gì vậy, nếu là bạn của Vũ Tình, vậy chính là khách của Lâm gia ta."

Lâm lão gia tử cười ha ha, nhưng trong mắt lại có ánh sáng khác thường.

Vũ Tình là người mà ông thương yêu nhất, đời thứ ba của Lâm gia cũng chỉ có một đứa cháu gái này thôi. Mắt thấy đã tốt nghiệp, lão gia tử cũng rất quan tâm đến việc hôn nhân của cháu gái này.

Huống hồ ông là người đã sống gần trăm năm, cũng đã nhìn thấu được một tia ửng hồng trên mặt của cháu gái nhà mình.

"Diệp Lăng, ở phố đồ cổ anh không phải đã nói có một vật chí bảo muốn tặng cho lão gia tử sao? Lấy ra đi, để cho mọi người ở đây chiêm ngưỡng một chút."

Vương Đào cười lạnh nói.

Gã biết trong tay của Diệp Lăng có một mai Đại Tề Thông bảo, còn có một bức tranh hàng giả, cho nên mới đào một cái hố như vậy cho Diệp Lăng.

Diệp Lăng lấy bức tranh giả kia ra, Vương Đào sẽ vạch trần tại chỗ, hung hăng cho Diệp Lăng một bạt tai ở trước mắt mọi người để Diệp Lăng không ngẩng đầu lên được nữa

Nếu như Diệp Lăng lấy Đại Tề Thông Bảo ra, tuy rằng có thể thu được sự khiếp sợ của mọi người, thế nhưng cũng sẽ bị tổn thất một khoản tài phú gần một triệu!

Một mai Đại Tề Thông Bảo, giá trị nhất định cũng phải gần một triệu, mà Diệp Lăng sẽ cam lòng sao?

Vương Đào cười híp mắt nhìn Diệp Lăng, âm thầm đắc ý, cảm thấy kế hoạch của mình không chê vào đâu được!

Lâm Vũ Tình đứng bên cạnh Diệp Lăng lặng lẽ kéo áo của hắn, trên mặt là sự lo lắng.

Diệp Lăng ung dung cười, lấy từ trong ngực ra một bức tranh đang cuộn tròn, đi tới phía trước, đang lúc mọi người soi mói nhìn bức tranh kia thì hắn đã đưa nó đến trước mặt Lâm lão gia tử.

“Hôm nay là đại thọ của lão gia tử, vãn bối đưa tới một bức tranh, hi vọng lão gia tử sẽ thích."

Diệp Lăng nói xong, tròng mắt híp lại nhìn Vương Đào.

Đôi mắt sắc như đao, nhìn đến nổi làm cho Vương Đào rợn cả tóc gáy.

Lâm lão gia tử gật đầu cười, giao quải trượng cho người bên cạnh, mở bức tranh ra.

Trên bức tranh vẽ một người phụ nữ mặc đồ màu xanh ngồi ở giữa ruộng hoa nhìn về phương xa. Nét vẽ tinh xảo, cực kỳ có thần vận, mà phần đề chữ cũng làm cho lòng Lâm lão gia tử chấn động.

Phần đề chữ này, vậy mà là Đường Dần Đường Bá Hổ.

Nhưng mà vào đúng lúc này, Lâm lão gia tử nheo mắt lại, hình như là phát hiện cái gì đó, ông nhìn chằm chằm vào bức tranh.

"Diệp Lăng, anh có ý đồ gì đây, trên bữa tiệc chúc thọ của lão gia tử lại tặng cho lão gia tử đồ giả! Anh có dụng ý gì đây!"

Vương Đào thấy biểu tình của Lâm lão gia tử, nhất thời vui mừng, cao giọng quát.

"Đồ giả?

Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, lại nhìn Diệp Lăng đang bình tĩnh ung dung kia.

Mà Diệp Lăng thì chậm rãi xoay người, nhìn Vương Đào vẫn như một thằng hề đang nhảy nhót.

“Một đứa trẻ trâu như anh, tôi đã tha một mạng rồi, anh còn ở nơi này không biết liêm sỉ mà nhảy nhót. Anh đúng là một tên hỗn tạp."

Nói xong, Diệp Lăng lại nói thêm một câu nữa.

"A đúng rồi, đã quên nói, ông nội anh!"

Bình Luận (0)
Comment