Trong một gian phòng tinh xảo, Diệp Lăng sợ hãi nhìn mười mấy người phụ nữ trung niên bao vây xung quanh người hắn. Đám người này cười tủm tỉm, cười đến mức làm cho cả người Diệp Lăng cảm thấy sợ hãi.
Đùa gì thế, bản thân chỉ là vội tới chúc thọ cho Lâm lão giả tử mà thôi, thế nào bây giờ lại được xem như là động vật quý hiếm, bị người vây lại. Còn có dáng vẻ tươi cười khác thường này nữa.
"Cái kia, là Diệp Lăng đúng không? Không biết hiện tại quan hệ giữa cậu và Vũ Tình nhà chúng tôi đã tiến triển đến bước nào?"
"Đúng vậy, Vũ Tình nhà chúng tôi chưa bao giờ dẫn bạn học tới, ngay cả nữ sinh cũng rất ít, huống chi là nam sinh. Tôi thấy, là Vũ Tình đã bắt đầu nói chuyện yêu đương rồi đi."
"Cái này cũng phải nhờ Lâm Uy, nếu nó không nói chúng ta đã bị nha đầu kia làm cho không biết gì rồi."
"Không nhất định, vạn nhất con bé muốn cho chúng ta một kinh hỉ thì sao?"
Tục ngữ nói, ba người phụ nữ thì thành một cái chợ, nhưng đây là chừng mười người họp lại, nói mấy câu lập tức đã làm cho hai chân Diệp Lăng bắt đầu run lên, trong lòng hoảng sợ,
Theo lý mà nói, Diệp Lăng hắn đường đường là Tiên Đế, càng là tay già đời lăn lộn trong bụi hoa. Nhưng như thế thì sao, là Tiên Đế thì dám đùa giỡn, hoàng hành ở trước mặt nhà cha mẹ vợ sao?
Tay già đời lăn lộn trong bụi hoa dám tùy ý làm xằng bậy ở trước mặt nhà cha mẹ vợ sao?
Đùa gì thế, không thấy trước đó vài ngày ở nhà Lưu Xảo. Cha mẹ cô đúng là không cản trở bọn họ nhưng Diệp Lăng cũng thật biết điều chỉ thể hiện tình cảm vào buổi tối. Dù sao đêm khuya vắng người, không ai thấy được.
"Cái kia, xin hỏi các vị bác gái, vị nào là mẹ của Vũ Tình vậy?"
Diệp Lăng nuốt một ngụm nước miếng, cho tới bây giờ, ngay cả mẹ vợ hắn còn chưa tìm thấy.
Lời này vừa nói ra, một phòng người đều người hì hì. Diệp Lăng thiếu chút nữa hất bàn chạy đi. Thật là đáng sợ, hắn tình nguyện xông vào địa ngục Cửu U cũng không muốn ở lại chỗ này.
Lâm Uy cười xấu hổ, gãi đầu một cái nói:
"Đã quên giới thiệu cho cậu, những ... này đều là bác, thím, dì. Về phần thím của tôi thì bây giờ đang ở chỗ ông nội và chú hai."
Móa!
Thì ra mẹ vợ còn chưa tới đây, vậy mình còn sợ cái sợi len gì. Ngẫm lại nha, mình cũng là một đại lão trà trộn hoàng hành trong Tiên Giới, tràng diện nào mà chưa từng thấy qua.
Lúc trước tán dóc với Tiên Đế, nói chuyện tình cảm với tiên nữ, làm việc nhà với chúng nương nương, chuyện hôm nay thì coi là cái gì.
Diệp Lăng nhếch môi cười, tiếp cận lại tiếp cận thân thích của Lâm Vũ Tình, bắt đầu phát huy miệng lưỡi nói nhiều không vấp, câu nào nói ra cũng êm tai câu đó. Làm cho tất cả mọi người đều cười ha ha, ấn tượng đối với Diệp Lăng cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Lâm Uy ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm, tiểu tử này biến hóa nhanh thật. Mới vừa rồi còn giống như một con heo gỗ. Hiện tại thế nào lại giống như một con khỉ rồi, miệng lưỡi trơn tru, còn biết làm cho mọi người vui vẻ.
Mấy phút sau, Lâm Vũ Tình đi vào nhà với một người phụ nữ trung niên. Khuôn mặt của người phụ nữ trung niên này nhu mì xinh đẹp, chẳng qua trải qua bao năm tháng vẫn bị thời gian để lại vết tích.
"Chị, bạn trai của Vũ Tình đúng là không tồi, lớn lên lại đẹp trai. Hơn nữa bây giờ người ta vẫn là đang tự mình gây dựng sự nghiệp, không tồi."
"Vũ Tình, thím thực sự bội phục con, không giống như nha đầu chết tiệt nhà thím. Suốt ngày điên khùng, tìm không được một người bạn trai như bạn trai con vậy."
“Đúng vậy, đây là Vũ Tình có phúc."
Lâm Vũ Tình nghe đến choáng váng, cái gì với cái gì. Mặt nhất thời ửng đỏ, cô vừa thưa dạ vừa nhìn về phía mẹ mình.
Hai mắt của người phụ nữ trung niên kia đang đánh giá Diệp Lăng. Tướng mạo không tệ lắm, không giống người dựa vào người khác. Chẳng qua có thể trong thời gian ngắn để cho mọi người có ấn tượng tốt với mình, miệng lưỡi cũng không tồi.
"Vũ Tình, sao mẹ chưa từng nghe nói con có bạn trai?"
Mẹ của Lâm Vũ Tình nhẹ giọng nói.
Mẹ của Lâm Vũ Tình họ Khổng, là một dòng họ nổi tiếng, nghe nói là cháu cố không biết là bao nhiêu đời của Khổng Thánh Nhân. Tất nhiên thời gian trôi qua đã lâu, không thể chứng minh. Chẳng qua gia thế quả thật rất mạnh mẽ, là nhà thư hương thế gia đứng đầu phương Bắc.
Lâm Vũ Tình vội vã nhìn Diệp Lăng, lúc này Diệp Lăng cũng cảm giác được khí thế to lớn của mẹ vợ tương lai, trực tiếp ném ánh mắt cầu cứu về phía Lâm Vũ Tình.
Người này, mới vừa rồi còn có thể nói nhiều như vậy, hiện tại sao thành người câm rồi.
"Mẹ, cái này, còn chưa nhất định."
Lâm Vũ Tình nhẹ giọng nói, hai tay nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của Khổng Gia.
Khổng Gia nghe xong nhìn Lâm Vũ Tình một chút, lại nhìn Diệp Lăng một chút, mỉm cười nói:
"Được rồi, mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa. Chẳng qua đừng để bản thân chịu ủy khuất là được."
Sau khi nghe xong, Diệp Lăng nhất thời rất cảm kích.
Nhìn đi, nhìn đi, đây mới là mẹ vợ.
Cơ bản là không hỏi mình các loại vấn đề như về phòng ở, xe, sự nghiệp, thật là gọn gàng dứt khoát, chỉ nói với con gái mình không nên ủy khuất bản thân là được.
Đây mới là lời nên nói của mẹ vợ. Về phần những thứ khác, cái gì mà lễ đính hôn 88 vạn, phòng kết hôn gì đó đều là vô nghĩa.
Đôi mắt của Lâm Vũ Tình đỏ lên, vừa muốn nói gì đó, Khổng Gia liền vỗ vỗ cánh tay của cô:
"Được rồi, chúng ta nên đi đến hậu viện đi, tiệc chúc thọ sắp bắt đầu rồi."
Mọi người liền vội vàng đứng lên, ngày hôm nay chuyện của Lâm lão gia tử chính là chuyện quan trọng nhất. Các hiệu trưởng của các trường đại học lớn, viện sĩ, thậm chí là một ít ngôi sao sáng đức cao vọng trọng trong giới văn học đều đến chúc mừng.
Viện này giống như là tứ hợp viện của triều Thanh, chẳng qua cũng có chỗ khác biệt. Cả viện giống như là một chuỗi nối liền cùng một chỗ. Có tam viện tiền, trung, hậu, diện tích không nhỏ.
Ở hậu viện, từng bàn tiệc đã được bày ra, mắt trên của bàn tràn đầy mùi thơm của các món ngon, vịt quay, nước sốt thịt, hải sản, rau xanh, cái gì đều có. Ngon đến nổi làm cho một kẻ tham ăn như Diệp Lăng chảy đầy nước miếng.
Ngay chính giữa bày một cái bàn dài màu đỏ, chính là vị trí của Lâm lão gia tử. Người già sinh ra ở thời đại cũ, cực kì chú trọng vấn đề về lễ tiết.
Hậu viện có không ít người, ba bốn mươi người, có hơn năm sáu cái bàn, trong đó đủ loại chính khách, người tài ở giới văn học đến từ khắp nơi.
Chưa đến mấy phút, một lão nhân mặc một bộ áo dài màu đỏ từ trong nhà đi ra. Râu tóc bạc trắng, khuôn mặt mỉm cười, tinh thần đền rất tốt, thậm chí còn tốt hơn một ít thanh niên, tay phải chống một quai trượng màu vàng.
"Lão gia tử, hôm nay là đại thọ của ngài, tôi nên mời ngài mấy chén mới được!"
Một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi tới bên người Lâm lão gia tử, nhẹ giọng cười nói.
Lâm lão gia tử chỉ vào người đàn ông:
"Mạc bí thư, cậu có thế đến chúc thọ lão già tôi đây, đừng nói là mấy chén, dù là một bình tôi cũng có thể uống cùng cậu."
Cách đó không xa Diệp Lăng nhìn Mạc bí thư kia, đụng đụng Lâm Vũ Tình đang ngồi bên cạnh:
"Người kia là ai?"
"Không phải chứ, anh không biết ông ta?"
Lâm Vũ Tình kinh ngạc hỏi.
“Ông ta là cái thá gì, tại sao anh phải biết?"
Diệp Lăng ngẩn người, lập tức kiêu ngạo nói.
Lâm Vũ Tình bĩu môi:
"Đây là Mạc bí thư của thành phố Đông Hải, anh nói ông ta là cái thá gì?"
Diệp Lăng ngẩn người, nhìn Lâm Vũ Tình một chút:
"Lão gia tử trâu như vậy, ngay cả ông ta cũng đến?"
Phải biết rằng, vị trí địa lí của thành phố Đông Hải đặc thù, chức vị bí thư luôn là quyền cao chức trọng. Thậm chí còn là chức vị nòng cốt trong trung tâm quyền lợi, vị trí còn cao hơn một ít đại lão nữa.
Lâm Vũ Tình không trả lời Diệp Lăng mà vỗ vỗ vai hắn nói:
"Diệp đại ca, đến lúc tặng lễ vật cho gia gia, bức tranh trong tay anh thực sự có nắm chắc không?"
"Em yên tâm, nếu xảy ra chuyện không may, anh cả đời sẽ không chạm vào em."
Diệp Lăng ngạo nghễ ưỡn ngực nói.