Trên đường đi Diệp Lăng gọi điện cho Vương Thục Phân, nói cho bà biết buổi trưa mình không trở về ăn cơm, phải đi cùng bạn làm một chuyện. Về phần Vương Thục Phân, liên tục nói Diệp Lăng có việc thì làm đi không cần lo lắng cho mình.
Vương Thục Phân nhìn ra được, con trai mình có tiền đồ, vì kiếm nhiều tiền nên sẽ bận một chút. Đàn ông mà, suốt ngày cứ làm ổ trong nhà thì biến thành dạng gì chứ.
Lâm Vũ Tình liếc mắt nhìn Diệp Lăng, không nói gì. Chẳng qua trong mắt xuất hiện một chút mất mác, thì ra ở trong lòng anh, mình chỉ là bạn thôi?
Khôn khéo như Diệp Lăng, kiếp trước chính là Tiên Đế đứng đầu thế giới, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dưới cơn nóng giận chính là núi thây biển máu, làm sao không rõ một chút lo lắng kia của Lâm Vũ Tình.
Một tay cầm lái, tay còn lại cầm lấy bàn tay của Lâm Vũ Tình, không nói gì, chỉ là nắm thật chặt bàn tay nhỏ nhắn kia. Giống như sợ nó đột nhiên biến mất vậy.
Lâm Vũ Tình bị sự ấm áp từ lòng bàn tay của Diệp Lăng hòa tan, nhìn người đàn ông bên cạnh một chút. Lâm Vũ Tình cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, trong đôi mắt hoa đào kia tràn đầy sắc hoa.
"Được rồi, Vũ Tình, nhà em làm cái gì? Trước tiên giới thiệu cho anh một chút, miễn cho anh đến nhà em làm ra chuyện mất mặt gì. Đến lúc đó anh thì không có việc gì chỉ sợ làm mất mặt Lâm đại mỹ nữ nhà chúng ta thôi."
Diệp Lăng cầm tay Lâm Vũ Tình nói.
Lâm Vũ Tình mỉm cười, dáng vẻ tươi cười giống như đóa hoa nở rộ trong mùa xuân, trăm mỹ lại không kiều, mềm mại cực kỳ.
Sau khi Lâm Vũ Tình giới thiệu tình huống trong nhà cho Diệp Lăng, Diệp Lăng nhất thời ngây người. Giỏi thật, không nhìn ra nha, bối cảnh của nhà cô lại cường đại như vậy.
Ông nội là một vị học giả có học trò ở khắp nơi, là người mở con đường giáo dục sau khi xây dựng đất nước. Thời gian trước, từng đảm nhận chức hiệu trưởng trường Đại Học Thanh Hoa, là người đức cao vọng trọng.
Cha là giáo sư Phó hiệu trưởng của trường Đại Học Đông Hải, từng nhiều lần phát biểu trong các buổi tọa đàm quan trọng trong nước.
Mẹ cũng là một vị tiểu thư khê các, nhà mẹ đẻ cùng là thế gia văn hào. Nói chung đây chính là nhà dòng dõi Nho học, được vô số người kính ngưỡng.
Diệp Lăng bập môi nói:
"Em nói xem anh đến cửa nhà em sẽ không phải là đối câu đối, ngâm thơ gì đó chứ?"
Lâm Vũ Tình trợn trắng mắt với Diệp Lăng:
"Người khác đến nhà em thì không cần, nhưng là anh thì năm bước phải đọc một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt."
"Ui đây là muốn so anh với Tào Thực rồi?"
"Thế nào? Anh còn muốn em làm Tào Phi à? Vốn là sinh ra từ cùng một bụng, bây giờ đã muốn đối đầu rồi?"
“Chẳng qua nói như thế nào nhỉ, cũng giống đó. Hai người bọn họ là anh em tự giết lẫn nhau, chúng ta đây chính là vợ đẹp giết chồng, hì hì."
Diệp Lăng nhếch môi cười, Lâm Vũ Tình ngồi bên cạnh thì đỏ mặt, quả đấm nhỏ đánh lên người Diệp Lăng, một quyền mềm nhũn không có sức lực gì.
"Cho anh nói nhiều này, trước đây ở trường học sao em không phát hiện ra anh nhiều lời như vậy. Hơn nữa trường của chúng ta là trường trọng điểm, thật không biết anh thi đậu vào bằng cách nào."
Ngón tay của Lâm Vũ Tình vén một vài sợi tóc rối ra sau tai.
Hình ảnh này làm cho Diệp Lăng hơi đờ ra, phong tình như vậy. Không giống với Lưu Xảo, không giống với Trầm Nguyệt Tâm, lại cũng không giống với Vương Ngưng Mị.
Lưu Xảo là mộc mạc, đẹp ngây thơ, xinh đẹp đầy chân thật.
Trầm Nguyệt Tâm là lạnh lùng, có khí chất của một Tổng tài. Giống như là một nữ thần lạnh như băng, làm cho người ta không thể xâm phạm.
Vương Ngưng Mị lại là một cây hoa anh túc, xinh đẹp thành thục, một khi hít vào sẽ làm cho người ta say mê, chết mê trong mùi hoa đó.
Mà Lâm Vũ Tình là thanh xuân, cả người cô tràn đầy khí tức thanh xuân. Hơn nữa, đặc biệt cô lại càng là một cô gái phía Nam khóe léo mềm mại đáng yêu, lại còn sinh ra trong một gia đình thư hương.
Cứ như vậy lắng đọng lại, Lâm Vũ Tình không chỉ có bề ngoài tuyệt mỹ, hơn nữa giáo dưỡng lại cực tốt, kẻ khác nhìn thấy thật muốn ôm cô vào lòng mà yêu thương.
Con đường phía Nam của thành phố đều là những con đường đã cũ, ven đường đều tràn đầy hơi thở của những ngôi nhà làm bằng ngói. Tường rào vây nhà ngói lại, bên trong tường rào là cây trúc xanh tươi rậm rạp che lấp ngôi nhà bên trong.
Con đường này có vô số đặc trưng của triều Minh, mà ông nội của Lâm Vũ Tình sống ở nơi này. Người sống ở chỗ này, người buôn bán rất ít, mà nhiều nhất đều là tiền bối trong giới giáo dục, hoặc là một ít cao nhân ẩn sĩ.
Phải biết rằng, coi như là tiểu khu xa xỉ, thuộc phẩm cấp đệ nhất, một thước vuông cũng chỉ hơn 10 vạn mà thôi. Thế nhưng ở con đường này bất luận là ngôi nhà nào nếu không có một triệu thì không thể mua được.
Có người nói đã từng có một nhà giàu trăm triệu nhìn trúng một tòa trạch viện ở đây. Trong tòa trạch viên kia có một lão nhân sống đặc biệt đơn giản. Kết quả vị nhà giàu kia sau khi lợi dụng uy hiếp cũng không có tác dụng thì muốn mạnh mẽ cướp đoạt.
Cuối cùng, kết quả rơi vào hoàn cảnh thân bại danh liệt, công ty phát triển một thời tuyên bố phá sản, bản thân lại bị quấn vào một hợp đồng lừa gạt, sau đó bị còng tay bỏ tù.
Cảnh trí ở đây có nét đặc biệt của triều Minh, hai bên con đường tràn đầy xe đậu ở đó. Bên trong không có xe thể thao quý báu hay xe sang gì, nhưng cũng đều là xe rèm che mười mấy vạn, trong đó xe Audi a61 vậy mà chiếm đa số.
Thực ra xe này ở một thành phố phát triển có tính quốc tế không đáng giá bao nhiêu tiền. Thế nhưng từng tấm bằng lái xe này cũng làm cho vô số người sinh ra than thở. Trong này đa số đều là xe của chính phủ, hơn nữa chủ nhân của từng chiếc xe này đều là đại lão gia.
Diệp Lăng đỗ xe ở bãi đậu xe gần đó, cùng Lâm Vũ Tình đi tới một toà trạch viện ở trung tâm con đường này.
Màu sắc tổng thể của tường rào và tòa trạch viên này là màu xám xanh, trên tường rào là cây trúc cao quá tường, giống như là đang hóng gió ở bên ngoài bức tường vậy.
"Vũ Tình, em về rồi, tiệc chúc thọ của ông nội sắp bắt đầu rồi, anh còn tưởng em sẽ không tới chứ."
Một thanh niên ăn mặc thỏa đáng thấy Lâm Vũ Tình đến liền vội vàng đi tới bên cạnh nói.
Lâm Vũ Tình mỉm cười, chỉ vào người thanh niên:
"Đây là anh họ của em, Lâm Uy."
"Anh họ, đây là bạn của em, Diệp Lăng."
Lâm Vũ Tình giới thiệu Diệp Lăng cho Lâm Uy.
Lâm Uy tỉ mỉ quan sát Diệp Lăng một phen, gật đầu. Thúc dục Lâm Vũ Tình trước nên vào sân đi, lão gia tử đã hỏi thăm cô nhiều lần rồi.
Đợi sau khi Lâm Vũ Tình vào sân, Lâm Uy nhìn chung quanh, bộ dạng rất hèn mọn, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Lăng:
"Không phải là em rể chứ?"
Diệp Lăng đột nhiên ngẩn người, xấu hổ cười. Kháo, người anh họ này thật đúng là trực tiếp.
"Cái kia, không nhất định, không nhất định."
Diệp Lăng bập môi, sao lại có cảm giác không tốt đây?
Lâm Uy ngẩn người, lập tức vui mừng, vỗ vỗ vai Diệp Lăng, kéo hắn vào chỗ nghỉ ngơi bên trong đại trạch, để cho hắn ngồi xuống rồi nói.
"Chờ tôi!"
Lâm Uy nói xong, bay đi nhanh như chớp.
Diệp Lăng ngẩn người, kháo, đây là loại võ thuật gì. Thế nào luôn có một loại cảm giác âm mưu đây.
Quả nhiên, không quá ba phút, mười mấy người phụ nữ có dáng vẻ trung niên mang sắc mặt vui mừng, được Lâm Uy dẫn tới, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ này.
"Bác, thím, đây là Diệp Lăng... là bạn trai của em họ, cũng là bạn trai vẫn chưa xác định của em họ!”
Lâm Uy nói một phen, làm cho Diệp Lăng thiếu chút nữa... ngã xuống đất.
Cái này là..
Nhìn ánh sáng xanh trong mắt mấy người phụ nữ đối diện kia, thân thể Diệp Lăng thiếu chút nữa mềm nhũn ngã trên mặt đất. Đã từng là Cửu Kiếp Tiên Đế nhưng hắn cũng chưa từng gặp qua loại trận thế này.
Má ơi, bị hù sợ rồi!