Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 129 - Chương 129: Quỳ Xuống Cho Tôi.

Chương 129: Quỳ xuống cho tôi.

Người học kinh tế không ai không biết gia tộc Rothschild, một gia tộc tỷ đô giàu có đáng sợ. Mà cũng giống như vậy, người sưu tầm đồ cổ lại không ai không biết đến Đại Tề thông bảo.

Hoa Hạ mấy nghìn năm, có tổng cộng 50 mai, có giá trị vô cùng trân quý, đến nay chỉ mới phát hiện không vượt qua ba mai, hiện tồn tại hai mai.

Một mai bị con trai của một học giả ở nông thôn phát hiện trên mặt của quả bóng, được gọi là Tứ Nhãn Đại Tề.

Một mai khác là được một danh sĩ triều Thanh cất dấu gọi là Khuyết Giác Đại Tề.

Có người nói, quả bóng phát hiện ra Tứ Nhãn Đại Tề, ở thời Dân Quốc giá bán ra là 30 vạn đồng đại dương, đổi thành hiện tại đã vượt qua con số khổng lồ là 5 nghìn vạn.

Một mai trong lòng bàn tay của Diệp Lăng, vậy mà là Đại Tề Thông Bảo.

Điều này làm sao có thể!

Hôm nay ngoại trừ Bảo Tàng Cố Cung vẫn còn lưu trữ một mai Đại Tề Thông Bảo, một mai khác từ lâu đã không biết tung tích. Thế nhưng trong tay Diệp Lăng lại có một mai, phẩm chất hoàn hảo. Nếu như là thật, đây nhất định là một chuyện làm náo động toàn bộ giới chơi đồ cổ.

"Không! Điều đó không có khả năng! Đó không có khả năng là Đại Tề Thông Bảo!"

Gã thanh niên liên tục lui về phía sau, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin. Lập tức bước nhanh vài bước đi đến bên người của Diệp Lăng, một tay kéo mai Đại Tề Thông Bảo qua.

Con mắt nhìn chằm chằm vào mai đồng tiền nho nhỏ này. Độ sáng tự nhiên, kích cỡ của đồng tiền đều phù hợp với hàng thật. Hơn nữa, gã thân là người phục hồi và sửa chữa, nhãn lực của gã lại càng mạnh hơn. Gã đương nhiên nhìn ra được nếu mai này không phải là hàng thật thì cũng tuyệt đối là hàng giả tinh mỹ được truyền lưu đã lâu.

"Không có khả năng! Đại Tề Thông Bảo sớm đã trở thành một truyền thuyết trong giới chơi đồ cổ, hoặc nói nó làm cho vô số người có hi vọng có được, thế nhưng tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trong quầy hàng toàn đồ giả này. Đúng! nhất định là như vậy!"

Thanh niên lẩm bẩm nói, giống như là bị mất hồn.

Diệp Lăng lắc đầu, ngón tay khẽ động, Đại Tề Thông Bảo lại trở về trong tay hắn. Diệp Lăng nhìn bộ dạng như thế của thanh niên này, xem thường cười:

"Làm người đừng có tùy tiện, gặp chuyện có thể giúp đỡ thì anh lại không đi giúp, nhưng cũng đừng bỏ đá xuống giếng. Tối thiểu cũng đừng có đứng ở một bên mở miệng thúi của anh mà khoe khoang."

Sau khi thanh niên nghe xong, sắc mặt đã có chút thay đổi. Đột nhiên vẻ mặt gã trở nên dữ tợn, nhìn về phía Diệp Lăng nói:

"Không! Tôi không nhìn lầm! Một mai Đại Tề Thông Bảo trong tay anh nhất định là hàng giả phỏng chế, tôi đã nhìn thấy trên web Thiên Cẩu rồi!"

Diệp Lăng ngẩn người, lập tức thở dài một tiếng:

"Tôi vốn định, nếu như anh thành tâm nhận thua, tôi còn có thể cho anh một cơ hội. Hiện tại xem ra, anh không chỉ không có giáo dưỡng, ngay cả một chút chữ tín cũng không có. Ngày hôm nay anh quỳ cũng phải quỳ, không quỳ cũng phải quỳ."

Vừa nói chuyện, Diệp Lăng vừa đi tới bên gã thanh niên, một bàn tay bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của gã thanh niên. Một sức mạnh to lớn truyền từ năm đầu ngón tay, giống như là nước thép đổ vào, làm cho sắc mặt của gã thanh niên trở nên tái nhợt.

"Quỳ xuống cho tôi!"

Ngay sau đó, chân của Diệp Lăng trực tiếp đá ra, tốc độ cực nhanh, giống như thiểm điện vậy.

Ba, mũi chân trực tiếp đụng đến phía sau đầu gối của thanh niên. Sức mạnh lớn này làm cho hai chân của gã thanh niên mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống mặt đất. Rầm một tiếng, đầu gối trực tiếp nện xuồng nền gạch xanh rắn chắc.

Đừng nói là gã thanh niên, ngay cả người chung quanh xem náo nhiệt cũng bị động tác bất thình lình này của Diệp Lăng làm cho sợ ngây người. Gã thanh niên cảm thấy đầu gối của mình giống như muốn vỡ vậy, cao giọng thét lên.

"Mày biết tao là ai không! Mày lại còn dám đánh tao! Tao cho mày biết, tao sẽ cho mày ngồi chồm hổm trong nhà tù. Tao muốn mày chết ở bên trong đó!”

Gã thanh nên giãy giụa thét, sắc mặt dữ tợn.

"Tao là nhân viên công tác của nhà nước! Mày đây là đang khiêu khích uy nghiêm của quốc gia. Mày muốn tìm chết đúng không?"

Diệp Lăng vừa nghe, nhất thời nở nụ cười. Nhưng mà vào lúc này, Lâm Vũ Tình vừa mới còn cùng bạn học trò chuyện, nghe được động tĩnh bên này liền vội vàng chạy tới. Đi tới thấy thanh niên đang quỳ trên mặt đất, cô nhất thời hít vào một hơi, bụm miệng lại.

"Vương... Vương sư huynh!"

Trong mắt Lâm Vũ Tình lộ ra vẻ khiếp sợ. Rất hiển nhiên, cô quen với gã thanh niên đang quỳ này.

Diệp Lăng hơi ngẩn người nghi ngờ hỏi:

"Vũ Tình, em quen với tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo này?"

"Phi! Mày mới là ngụy quân tử, cả nhà mày đều là ngụy quân tử. Vũ Tình, nhanh giúp anh báo cảnh sát, anh muốn hắn không chết tử tế được, anh muốn hắn biết kết quả đắc tội với anh!"

Thanh niên cao giọng gào thét.

Hiện tại gã giống như là biến thành một con người khác. Rất hiển nhiên, một mai Đại Tề Thông Bảo kia, đánh tan phòng tuyến kiêu ngạo của gã. Gã không cách nào tiếp nhận mình bị đánh bại bởi một tên miệng đầy ông nội anh.

Gã là ai, là học sinh giỏi của hệ Khảo Cổ, hiện là nhân viên sửa chữa và phục hồi trong bào tàng, là nhân tài thuộc biên chế quốc gia. Đi tới chỗ nào cũng được mọi người đánh giá cao. Hôm nay vậy mà ngã xuống trong một phố đồ cổ nho nhỏ, làm cho lòng tự ái của gã không có cách nào chấp nhận được.

"Thôi bỏ đi Diệp đại ca, gã là Vương Đào, là một học trò của cha em."

Lâm Vũ Tình nhẹ giọng nói, rốt cuộc cũng cầu xin cho thanh niên tên Vương Đào này.

Chẳng qua Diệp Lăng cũng nghe ra được, quan hệ của Vương Đào này và Lâm Vũ Tình khẳng định không thân quen gì. Nếu không cô cũng sẽ không hờ hững như thế.

"Quên đi, ngay hôm nay vì mặt mũi của Vũ Tình, cũng để cho anh nhớ thật kĩ. Chớ ở chỗ nào cũng cho mình là nhân mô cẩu dạng. Anh nhiều nhất cũng chỉ là người khoác da chó mà thôi, gặp người hiền thì khi dễ cắn hai cái, gặp kẻ không dễ chọc thì xum xoe nịnh hót. Nói thật, nếu không phải vì Vũ Tình, ngày hôm này tôi thật đúng là muốn làm cho anh gọi tôi vài tiếng ông nội đấy."

Diệp Lăng lộ vẻ mặt khinh thường, sau khi nói xong, lôi kéo Lâm Vũ Tình xoay người rời đi.

Vương Đào quỳ trên mặt đất, đôi mắt có chút đần độn, nhưng lập tức trong mắt gã mọc ra một đoàn lửa giận hừng hực. Gã giãy giụa đứng dậy, trong lòng huyết khí quay cuồng, tức giận chạy thẳng lên đỉnh đầu, da đầu đã có chút tê rần.

"Tiểu tử, mày chờ, một ngày nào đó tao sẽ cho mày biết, Vương Đào tao không phải là người dễ trêu vào. Lâm Vũ Tình nhất định sẽ là người phụ nữ của tao!"

Vương Đào nhìn bóng lưng rời đi của hai người, cắn răng nghiến lợi nói.

Mà đang lúc Diệp Lăng rời đi, đột nhiên dừng bước lại, xoay đầu. Trong mắt xuất hiện một ánh sáng lạnh, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị.

"Ông nội anh!"

Một câu này, làm cho sắc mặt của Vương Đào nhất thời cương hồng, lục phũ ngũ tạng bắt đầu kịch liệt quay cuồng, khí huyết không thuận, dưới chân cũng liên tục lảo đảo như bước trên hư không.

Rồi đột nhiên, sắc mặt gã trắng bệch, một ngụm máu tươi phun ra giữa không trung, thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Một câu ông nội anh của Diệp Lăng, trực tiếp mắng cho Vương Đào hộc máu. Chẳng qua máu này phun ra cũng thật oan uổng, chỉ là một câu nói mà thôi, đến mức đó sao?

Ông nội anh.

Cách đó không xa, Diệp Lăng chậm rãi hát một bài hát, càng làm cho tròng mắt của Vương Đào như muốn rớt ra ngoài.

Hoa cúc tàn, rụng đầy đất, khuôn mặt nhỏ của ngươi lại ố vàng...

CMN, khinh người quá đáng!

Trên xe, Diệp Lăng đưa bức tranh cho Lâm Vũ Tình:

"Cho em, buổi tiệc chúc thọ hôm nay em tuyệt đối sẽ là vì sao sáng nhất kia!

Lâm Vũ Tình không nói gì, hai tay trực tiếp khoác lên cánh tay của Diệp Lăng nói:

"Anh về với em đi."

Diệp Lăng ngẩn người, trong lòng thật phức tạp, có ý gì đây, là muốn gặp gia trưởng sao?

Nhưng bản Tiên Đế vẫn chưa chuẩn bị tốt, lần đầu gặp mặt lại là trường hợp chính thức như vậy sao?

"Ế... Cái kia.... Đi!”

Nhìn ánh mắt từ chờ mong rồi đến mất mác của Lâm Vũ Tình, Diệp Lăng đạp chân ga dưới chân, BMW X6 màu đỏ giống như một đạo gió xoáy, lao đi về phía xa.

Người học kinh tế không ai không biết gia tộc Rothschild, một gia tộc tỷ đô giàu có đáng sợ. Mà cũng giống như vậy, người sưu tầm đồ cổ lại không ai không biết đến Đại Tề thông bảo.

Hoa Hạ mấy nghìn năm, có tổng cộng 50 mai, có giá trị vô cùng trân quý, đến nay chỉ mới phát hiện không vượt qua ba mai, hiện tồn tại hai mai.

Một mai bị con trai của một học giả ở nông thôn phát hiện trên mặt của quả bóng, được gọi là Tứ Nhãn Đại Tề.

Một mai khác là được một danh sĩ triều Thanh cất dấu gọi là Khuyết Giác Đại Tề.

Có người nói, quả bóng phát hiện ra Tứ Nhãn Đại Tề, ở thời Dân Quốc giá bán ra là 30 vạn đồng đại dương, đổi thành hiện tại đã vượt qua con số khổng lồ là 5 nghìn vạn.

Một mai trong lòng bàn tay của Diệp Lăng, vậy mà là Đại Tề Thông Bảo.

Điều này làm sao có thể!

Hôm nay ngoại trừ Bảo Tàng Cố Cung vẫn còn lưu trữ một mai Đại Tề Thông Bảo, một mai khác từ lâu đã không biết tung tích. Thế nhưng trong tay Diệp Lăng lại có một mai, phẩm chất hoàn hảo. Nếu như là thật, đây nhất định là một chuyện làm náo động toàn bộ giới chơi đồ cổ.

"Không! Điều đó không có khả năng! Đó không có khả năng là Đại Tề Thông Bảo!"

Gã thanh niên liên tục lui về phía sau, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin. Lập tức bước nhanh vài bước đi đến bên người của Diệp Lăng, một tay kéo mai Đại Tề Thông Bảo qua.

Con mắt nhìn chằm chằm vào mai đồng tiền nho nhỏ này. Độ sáng tự nhiên, kích cỡ của đồng tiền đều phù hợp với hàng thật. Hơn nữa, gã thân là người phục hồi và sửa chữa, nhãn lực của gã lại càng mạnh hơn. Gã đương nhiên nhìn ra được nếu mai này không phải là hàng thật thì cũng tuyệt đối là hàng giả tinh mỹ được truyền lưu đã lâu.

"Không có khả năng! Đại Tề Thông Bảo sớm đã trở thành một truyền thuyết trong giới chơi đồ cổ, hoặc nói nó làm cho vô số người có hi vọng có được, thế nhưng tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trong quầy hàng toàn đồ giả này. Đúng! nhất định là như vậy!"

Thanh niên lẩm bẩm nói, giống như là bị mất hồn.

Diệp Lăng lắc đầu, ngón tay khẽ động, Đại Tề Thông Bảo lại trở về trong tay hắn. Diệp Lăng nhìn bộ dạng như thế của thanh niên này, xem thường cười:

"Làm người đừng có tùy tiện, gặp chuyện có thể giúp đỡ thì anh lại không đi giúp, nhưng cũng đừng bỏ đá xuống giếng. Tối thiểu cũng đừng có đứng ở một bên mở miệng thúi của anh mà khoe khoang."

Sau khi thanh niên nghe xong, sắc mặt đã có chút thay đổi. Đột nhiên vẻ mặt gã trở nên dữ tợn, nhìn về phía Diệp Lăng nói:

"Không! Tôi không nhìn lầm! Một mai Đại Tề Thông Bảo trong tay anh nhất định là hàng giả phỏng chế, tôi đã nhìn thấy trên web Thiên Cẩu rồi!"

Diệp Lăng ngẩn người, lập tức thở dài một tiếng:

"Tôi vốn định, nếu như anh thành tâm nhận thua, tôi còn có thể cho anh một cơ hội. Hiện tại xem ra, anh không chỉ không có giáo dưỡng, ngay cả một chút chữ tín cũng không có. Ngày hôm nay anh quỳ cũng phải quỳ, không quỳ cũng phải quỳ."

Vừa nói chuyện, Diệp Lăng vừa đi tới bên gã thanh niên, một bàn tay bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của gã thanh niên. Một sức mạnh to lớn truyền từ năm đầu ngón tay, giống như là nước thép đổ vào, làm cho sắc mặt của gã thanh niên trở nên tái nhợt.

"Quỳ xuống cho tôi!"

Ngay sau đó, chân của Diệp Lăng trực tiếp đá ra, tốc độ cực nhanh, giống như thiểm điện vậy.

Ba, mũi chân trực tiếp đụng đến phía sau đầu gối của thanh niên. Sức mạnh lớn này làm cho hai chân của gã thanh niên mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống mặt đất. Rầm một tiếng, đầu gối trực tiếp nện xuồng nền gạch xanh rắn chắc.

Đừng nói là gã thanh niên, ngay cả người chung quanh xem náo nhiệt cũng bị động tác bất thình lình này của Diệp Lăng làm cho sợ ngây người. Gã thanh niên cảm thấy đầu gối của mình giống như muốn vỡ vậy, cao giọng thét lên.

"Mày biết tao là ai không! Mày lại còn dám đánh tao! Tao cho mày biết, tao sẽ cho mày ngồi chồm hổm trong nhà tù. Tao muốn mày chết ở bên trong đó!”

Gã thanh nên giãy giụa thét, sắc mặt dữ tợn.

"Tao là nhân viên công tác của nhà nước! Mày đây là đang khiêu khích uy nghiêm của quốc gia. Mày muốn tìm chết đúng không?"

Diệp Lăng vừa nghe, nhất thời nở nụ cười. Nhưng mà vào lúc này, Lâm Vũ Tình vừa mới còn cùng bạn học trò chuyện, nghe được động tĩnh bên này liền vội vàng chạy tới. Đi tới thấy thanh niên đang quỳ trên mặt đất, cô nhất thời hít vào một hơi, bụm miệng lại.

"Vương... Vương sư huynh!"

Trong mắt Lâm Vũ Tình lộ ra vẻ khiếp sợ. Rất hiển nhiên, cô quen với gã thanh niên đang quỳ này.

Diệp Lăng hơi ngẩn người nghi ngờ hỏi:

"Vũ Tình, em quen với tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo này?"

"Phi! Mày mới là ngụy quân tử, cả nhà mày đều là ngụy quân tử. Vũ Tình, nhanh giúp anh báo cảnh sát, anh muốn hắn không chết tử tế được, anh muốn hắn biết kết quả đắc tội với anh!"

Thanh niên cao giọng gào thét.

Hiện tại gã giống như là biến thành một con người khác. Rất hiển nhiên, một mai Đại Tề Thông Bảo kia, đánh tan phòng tuyến kiêu ngạo của gã. Gã không cách nào tiếp nhận mình bị đánh bại bởi một tên miệng đầy ông nội anh.

Gã là ai, là học sinh giỏi của hệ Khảo Cổ, hiện là nhân viên sửa chữa và phục hồi trong bào tàng, là nhân tài thuộc biên chế quốc gia. Đi tới chỗ nào cũng được mọi người đánh giá cao. Hôm nay vậy mà ngã xuống trong một phố đồ cổ nho nhỏ, làm cho lòng tự ái của gã không có cách nào chấp nhận được.

"Thôi bỏ đi Diệp đại ca, gã là Vương Đào, là một học trò của cha em."

Lâm Vũ Tình nhẹ giọng nói, rốt cuộc cũng cầu xin cho thanh niên tên Vương Đào này.

Chẳng qua Diệp Lăng cũng nghe ra được, quan hệ của Vương Đào này và Lâm Vũ Tình khẳng định không thân quen gì. Nếu không cô cũng sẽ không hờ hững như thế.

"Quên đi, ngay hôm nay vì mặt mũi của Vũ Tình, cũng để cho anh nhớ thật kĩ. Chớ ở chỗ nào cũng cho mình là nhân mô cẩu dạng. Anh nhiều nhất cũng chỉ là người khoác da chó mà thôi, gặp người hiền thì khi dễ cắn hai cái, gặp kẻ không dễ chọc thì xum xoe nịnh hót. Nói thật, nếu không phải vì Vũ Tình, ngày hôm này tôi thật đúng là muốn làm cho anh gọi tôi vài tiếng ông nội đấy."

Diệp Lăng lộ vẻ mặt khinh thường, sau khi nói xong, lôi kéo Lâm Vũ Tình xoay người rời đi.

Vương Đào quỳ trên mặt đất, đôi mắt có chút đần độn, nhưng lập tức trong mắt gã mọc ra một đoàn lửa giận hừng hực. Gã giãy giụa đứng dậy, trong lòng huyết khí quay cuồng, tức giận chạy thẳng lên đỉnh đầu, da đầu đã có chút tê rần.

"Tiểu tử, mày chờ, một ngày nào đó tao sẽ cho mày biết, Vương Đào tao không phải là người dễ trêu vào. Lâm Vũ Tình nhất định sẽ là người phụ nữ của tao!"

Vương Đào nhìn bóng lưng rời đi của hai người, cắn răng nghiến lợi nói.

Mà đang lúc Diệp Lăng rời đi, đột nhiên dừng bước lại, xoay đầu. Trong mắt xuất hiện một ánh sáng lạnh, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị.

"Ông nội anh!"

Một câu này, làm cho sắc mặt của Vương Đào nhất thời cương hồng, lục phũ ngũ tạng bắt đầu kịch liệt quay cuồng, khí huyết không thuận, dưới chân cũng liên tục lảo đảo như bước trên hư không.

Rồi đột nhiên, sắc mặt gã trắng bệch, một ngụm máu tươi phun ra giữa không trung, thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Một câu ông nội anh của Diệp Lăng, trực tiếp mắng cho Vương Đào hộc máu. Chẳng qua máu này phun ra cũng thật oan uổng, chỉ là một câu nói mà thôi, đến mức đó sao?

Ông nội anh.

Cách đó không xa, Diệp Lăng chậm rãi hát một bài hát, càng làm cho tròng mắt của Vương Đào như muốn rớt ra ngoài.

Hoa cúc tàn, rụng đầy đất, khuôn mặt nhỏ của ngươi lại ố vàng...

CMN, khinh người quá đáng!

Trên xe, Diệp Lăng đưa bức tranh cho Lâm Vũ Tình:

"Cho em, buổi tiệc chúc thọ hôm nay em tuyệt đối sẽ là vì sao sáng nhất kia!

Lâm Vũ Tình không nói gì, hai tay trực tiếp khoác lên cánh tay của Diệp Lăng nói:

"Anh về với em đi."

Diệp Lăng ngẩn người, trong lòng thật phức tạp, có ý gì đây, là muốn gặp gia trưởng sao?

Nhưng bản Tiên Đế vẫn chưa chuẩn bị tốt, lần đầu gặp mặt lại là trường hợp chính thức như vậy sao?

"Ế... Cái kia.... Đi!”

Nhìn ánh mắt từ chờ mong rồi đến mất mác của Lâm Vũ Tình, Diệp Lăng đạp chân ga dưới chân, BMW X6 màu đỏ giống như một đạo gió xoáy, lao đi về phía xa.

Bình Luận (0)
Comment