Đây là muốn nháo ra chuyện gì đây?
Còn chưa bắt đầu giám bảo, thì CMN để cho mình quỳ xuống dập đầu chịu thua!
"Anh đang nói đùa với tôi sao?”
Thanh niên hít sâu một hơi, nỗ lực bình ổn sự tức giận trong lòng.
Diệp Lăng khinh thường nói:
"Ông nội anh!"
Thanh niên sửng sốt, trong đầu nháy mắt hiện ra hình ảnh làm cho mình đau đớn, ông nội anh, ông nội anh lại lần nữa hiện ra trong đầu gã.
"Ông nội anh! Ông nội anh! Tôi cho anh biết, anh đừng có mà chơi trò lừa gạt với tiểu gia tôi. Ông nội anh! Ông nội anh!"
Thanh niên giống như là phát điên, điên cuồng gầm thét.
Lúc này đây, nói cái gì cũng không thể để cho mình lại rơi xuống thế hạ phong, thanh niên âm thầm thề trong lòng!
Diệp Lăng cũng khinh miệt cười, tâm lý dễ dàng dao động như vậy. Chỉ một điểm này đã định để gã thanh niên này tức giận thành như vậy rồi. Vì vậy hắn lạnh nhạt nói một câu:
"Ông nội anh!"
Phốc phốc, thanh niên kia xem chút nữa phun ra ngụm máu tươi, hai mắt kinh sợ nhìn Diệp Lăng:
"Anh dám không dùng đến miệng lưỡi không?"
"Tôi nói rồi, là anh thua, tôi và anh chơi miệng lưỡi cái gì? Quỳ xuống dập đập gọi ba tiếng ông nội là được, sao lại nói nhảm nhiều như vậy!"
Diệp Lăng bĩu môi, khinh thường nhìn thanh niên.
Người chung quanh cũng đều sửng sốt. Người này cũng quá tự tin đi, còn chưa làm gì hết mà trực tiếp để người ta quỳ xuống dập đầu nhận thua, cũng thật không nói lý đi.
Thanh niên thấy ánh mắt của mọi người xung quanh, trong lòng lộ ra vẻ cảm kích. Nhìn xem nhìn xem, ánh mắt của quần chúng đúng là sáng như đuốc mà.
Nghĩ đến có sự ủng hộ của những người xung quanh, thanh niên bình ổn lại tinh thần, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, biểu tình đã khôi phục lại sự bình tĩnh:
"Trước tiên nói đến đồng tiền của anh, là đồ giả làm từ thời Dân Quốc. Anh có thể nhìn độ sáng của nó, rất không êm dịu, không có mỹ cảm."
“Thứ hai, bức họa kia của anh, tôi vừa nghiên cứu tỷ mỉ qua. Mặc dù nói giấy và bức tranh vẽ trong đó đều rất tốt, thế nhưng bức họa đó chỉ là một đồ giả được chế tác cao siêu mà thôi."
Thanh niên nói năng hùng hồn đầy lí lẽ.
Diệp Lăng nghe gã nói cũng âm thầm gật đầu, mắt nhìn của thanh niên này quả thực không tệ, chỉ là đáng tiếc còn quá non!
"Vì sao anh nói bức họa kia như vậy?"
Diệp Lăng mỉm cười nhẹ, tiểu tử này còn có mấy lời muốn nói đây.
Thanh niên cao ngạo nhìn Diệp Lăng đầy khinh thường nói:
"Bức họa kia, giấy vẽ và hình vẽ trên đó vốn không phù hợp với nhau. Giấy của bức họa này là từ thời cổ đại, nhưng người vẽ lại là một người tên Vãn Tình thời Dân Quốc, có tay nghề tốt mà tạo thành bức họa này. Tranh này thật ra không đáng tiền, phỏng chừng ngay cả một nghìn đồng cũng không ai thèm mua!"
Thanh niên nói có lý có chứng, những người xung quanh đều liên tục gật đầu, cười nhạo nhìn Diệp Lăng, lần này hắn sẽ nhận thua đi?
"Lẽ nào lời anh nói ra nhất định là đúng?"
Diệp Lăng nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh một chút, cười lạnh nói.
Thanh niên kia mỉm cười, sửa sang lại áo của mình nói:
"Rất xin lỗi, tôi là nghiên cứu sinh học vị tiến sĩ ngành Khảo Cổ của Bắc Đại, hiện tại đã đến nhậm chức ở trung tâm sửa chữa phục hồi của Cố Cung. Lời của tôi, coi như là một ít đại sư giám bảo cũng sẽ tin. Cho nên sẽ không ai tin tưởng một người không có văn hóa như anh."
Ai nha, thì ra là nghiên cứu sinh học vị tiến sĩ ngành Khảo Cổ của Bắc Đại, đã nhậm chức sửa chữa và phục hồi ở Cố Cung?
Đúng là một nhân tài, nhưng thật đáng tiếc, nhân phẩm cũng không quá tốt.
Xôn xao.
Người chung quanh vừa nghe thấy, lại có thêm vài phần kính trọng đối với thanh niên này. Là cao tài sinh của Bắc Đại. Phóng tầm mắt nhìn trong nước cũng là nhân tài đứng đầu. Huống chi người ta còn công tác trong trung tâm sửa chữa và phục hội Cố Cung, xem ra là người có năng lực nhất định.
Nghĩ tới đây, đám người xem náo nhiệt nhất thời không ngừng hô xuỵt xuỵt với Diệp Lăng. Còn có một ít người không sợ náo ra chuyện lớn trực tiếp kêu Diệp Lăng dập đầu nhận thua đi.
Diệp Lăng nhìn thanh niên kia một chút, lại nhìn đám người chung quanh, nhún vai:
"Đây là có chung ý kiến?"
Thanh niên kia rất kiêu ngao nói:
"Không có biện pháp, lòng người hướng về cái đúng, thế nào? Nhận thua đi?"
Diệp Lăng nghe xong thế nhưng cũng chỉ lạnh lùng cười:
"Ông nội anh!"
Kẽo kẹt.
Giờ phút này tim của gã thanh niên giống như bị cứng lại. Ông nội anh, ông nội anh, anh CMN đặc biệt dùng cái này khi dễ đại gia tôi cả một ngày. Đúng rồi, ngoài ông nội anh, anh có thể nói lời khác không?
"Tôi cho anh biết, anh nhất định sẽ thua! Nhanh chóng chịu thua đi. Nếu như anh không phục, có thể tìm người trong nghề nhìn thử xem, tôi cho anh thua tâm phục khẩu phục!"
Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói. Tròng mắt đỏ au nhìn chằm chằm Diệp Lăng, hận không thể ăn sống Diệp Lăng.
Gã không khỏi nhớ đến một tiết mục ngắn trên mạng, đó là một đoạn đối thoại của Như Lai Phật Tổ và Ngọc Hoàng Đại Đế.
Ngọc Hoàng: Ta là chúa tể thiên đạo!
Như Lai: Ngươi bị một con khỉ đánh!
Ngọc Hoàng: Thuộc hạ của ta nhiều hơn ngươi!
Như Lai: Ngươi bị một con khỉ đánh!
Ngọc Hoàng: Ta có con dâu!
Như Lai: Ngươi bị một con khỉ đánh!
Ngọc Hoàng: Ta kinh lịch 17500 kiếp!
Như Lai: Ngươi bị một con khỉ đánh!
Ngọc Hoàng: Chúng ta có thể không nhắc đến khỉ không?
Như Lai: Em gái ngươi (Dao Cơ) ngủ với người phàm.
Ngọc Hoàng: ....
Như Lai: Cháu gái ngươi (Chức Nữ) ngủ với người phàm.
Ngọc Hoàng: ...
Như Lai: Cháu gái ngoại (Tam Thánh Mẫu) của ngươi cũng ngủ với người phàm.
Ngọc Hoàng: Chúng ta vẫn nên nói về khỉ đi...
Như Lai: Ngươi bị một con khỉ đánh!
Ngọc Hoàng: CMN
Người bị người khác nắm nhược điểm mà chơi đùa mới hiểu được cảm giác này, thực sự là giết người tru tâm mà.
Diệp Lăng không khỏi lắc đầu nói:
"Anh nha, còn quá non đi. Thực sự là chưa tới phút cuối cùng thì chưa nhận thua, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Ngày hôm nay tôi sẽ cho anh chết tâm phục khẩu phục! Ông nội anh!"
"Chúng ta có thể không nói ông nội anh được không!"
Thanh niên kia thiếu chút nữa không nhịn được đánh tới chỗ Diệp Lăng.
Diệp Lăng vội vã xuôi tay:
“Ờ ờ, ngại quá, ông nội anh!"
Thanh niên kia không nói lời nào, chỉ là tròng mắt chăm chú nhìn Diệp Lăng giống như ác quỷ vậy.
Diệp Lăng cười, lấy một đồng tiền từ trong sọt trúc ra. Mặt trên của đồng tiền này dính đầy đồng tích, gần như là không thấy rõ chữ viết phía trên.
Chẳng qua, lúc Diệp Lăng lấy nó ra, trên năm ngón tay có thêm một tia linh khí lượn lờ. Linh khí ẩn chứa không khí tinh thuần của trời đất, chỉ là người bên ngoài không nhìn thấy được mà thôi,
Sau khi linh khí vòng vài vòng trên mặt đồng tiền, đồng tích trên đồng tiền vậy mà biến mất như kỳ tích. Mà dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Lăng chẳng qua là dùng ngón tay nắn vuốt lên mặt đồng tiền mà thôi.
Sau một phút, Diệp Lăng nhìn đồng tiền trên tay, toàn thân đồng tiền là màu xám của đồng, mặt trên tràn đầy ánh sáng rực rỡ, lại càng có một loại cảm giác tang thương đã trãi qua năm tháng.
Mà chữ viết phía trên đồng tiền rốt cuộc cũng đã hiện ra, bốn chữ lớn kia làm lòng của mọi người rung động.
Tròng mắt của thanh niên kia giống như sắp trừng rớt ra ngoài. Sau khi thấy rõ bốn chữ lớn kia, thân thể bỗng nhiên chấn động, bước chân lại càng liên tục lùi ra phía sau đến khi ngã xuống đất, dáng vẻ giống như là bị sấm sét đánh trúng vậy.
Mà đám người vây xem chung quanh cũng có chút kinh ngạc, thấy bộ dạng như thế của người thanh niên kia, cũng đều bước lên một bước. Sau khi bọn họ thấy rõ ràng chữ kia thì triệt để khiếp sợ.
Một đồng tiền nho nhỏ, nằm bất động ở trong lòng bàn tay Diệp Lăng.
Mà mặt trên của đồng tiền đã trải qua vô số năm tháng kia, chạm trổ bốn chữ lớn.
Đại Tề thông bảo!