Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 127 - Chương 127: Đánh Cược.

Chương 127: Đánh cược.

Người đàn ông mặc tây trang đá vào mấy đồ vật bằng đồng làm cho chúng rơi xuống mặt đất. Sau đó một tay kéo lấy áo của chủ quầy hàng chửi bậy, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

"Người này cũng thật là, anh nhìn ra đồ giả thì đừng có mua. Phố đồ cổ có rất nhiều tiệm có đồ giả, sao anh không đi đập mấy tiệm đó đi.”

"Đúng vậy, tôi nhìn hắn, chắc thấy chủ quầy thành thật dễ bắt nạt."

"Chủ quầy này còn là một người què, người ta bày quầy hàng này cũng không dễ dàng, tên này đúng là khinh người quá đáng."

Người chung quanh đều chỉ trỏ, người đàn ông mặt tây trang kia xoay người, gương mặt lộ vẻ hung ác:

"Nói nhảm nhiều như vậy, các người muốn ra mặt thay ông ta?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều lựa chọn câm miệng. Thế đạo hiện nay, không thân không quen, ai sẽ nguyện ý ra mặt chọc vào một thân xui xẻo chứ.

Diệp Lăng nhìn người đàn ông mặc tây trang xách cổ áo của chủ quầy lên, trong mắt lại không có vẻ thương hại gì. Không có nguyên nhân nào khác, chỉ là chủ quầy này có một thân tử khí, hơn nữa tướng mạo bất thiện, còn có sát cơ nhàn nhạt, chắc là một lão đào mộ. Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ rằng người đàn ông tây trang này sẽ gặp chuyện không may.

Chẳng qua, Diệp Lăng sẽ không vì chủ quầy ra mặt, không có nghĩa là hắn sẽ không vì bảo vật mà ra mặt.

"Ai, ai, anh này, tại sao lại như vậy, khi dễ một phế nhân như người ta. Ánh mắt của anh tốt, nhìn thấu được đồ giả. Không mua là được, có cần phải đập quầy hàng của người ta không?"

Diệp Lăng vỗ bàn tay của người đàn ông mặc tây trang, che trước người của chủ quầy hàng, quát.

Người đàn ông mặc tây trang ngẩn người, nhìn bàn tay sưng đỏ của mình, nhất thời giận dữ quát:

"Tên hỗn trướng ở đâu đến đây, lông còn chưa dài hết, liền dám ra đây xen vào việc của người khác. Đúng là không có giáo dưỡng, tao xem là có người sinh mà không có người dưỡng đi!"

Lúc đầu Diệp Lăng thầm nghĩ ra mặt vì hai món bảo bối này thôi. Sau khi nghe nói như thế, nhất thời sắc mặt âm trầm xuống, một tia sát cơ trực tiếp tuôn ra. Người đàn ông mặc tây trang kia nhất thời cả kinh, cảm giác giống như mình bị bao phủ trong địa ngục, hai chân vậy mà không ngừng run lên.

"Anh muốn tìm chết!"

Sắc mặt Diệp Lăng âm trầm, đi tới bên người người đàn ông mặc tây trang. Bỗng nhiên nâng bàn tay lên, trực tiếp tát một cái vào miệng của gã.

Ba, thanh âm của cái tát vang lên, khóe miệng gã chảy ra máu tươi. Tên đàn ông mặc tây trang trực tiếp hét lên một tiếng rồi ngã xuống, dùng miệng đầy máu mắng to:

"Mày là một tên hỗn đản, dám đánh tao! Mày cũng không đi hỏi thăm một chút, vùng này ai dám chọc đến Tiếu Diện Hổ Vương nhị gia tao! Ngày hôm nay mày chết chắc rồi!"

"Tiếu Diện Hổ, Vương nhị gia? Ngày hôm nay tôi sẽ đánh cho anh trở thành mèo khóc luôn!"

Sự tức giận của Diệp Lăng không giảm, đi tới bên cạnh Tiếu Diện Hổ kia. Đột nhiên cánh tay bị kéo, Diệp Lăng quay đầu nhìn lại thì ra là chủ quầy.

"Huynh đệ, đừng rước lấy phiền phức, chuyện này không liên quan gì đến cậu."

Chủ quầy nhìn thì giống như là người rất mềm yếu, nhưng vào lúc này trong mắt lại lóe lên một tia lo lắng.

Diệp Lăng thì lại lắc đầu nói:

"Bây giờ không phải chỉ là chuyện của ông nữa, mà là chuyện của tôi!"

Đi tới bên người Tiếu Diện Hổ, Diệp Lăng trực tiếp giơ một chân lên, hung hăng đạp lên lồng ngực của gã. Chỉ nghe được vài tiếng rắc rắc vang lên, tên đàn ông mặc tây trang này đã hét lên thê thảm.

"Còn dám nói nhiều một câu, tôi sẽ phá hủy toàn bộ khớp xương của anh!"

Giọng nói của Diệp Lăng lành lạnh, giống như là tử thần.

Cả người tên đàn ông mặc tây trang sợ run lên, liền vộ vàng gật đầu, đợi đến khi Diệp Lăng lấy chân ra, gã giùng giằng đứng dậy, ngã trái ngã phải mà chạy đi.

Ánh mắt người chung quanh nhìn về phía Diệp Lăng có nhiều hơn một tia sợ hãi. Mà trong đám người, một gã thanh niên lại mang vẻ mặt ghét bỏ nói:

"Người ta cũng chỉ là quá phận một chút, anh thì khác, trực tiếp ra tay làm người ta bị thương. Tôi thấy, gia giáo đúng là không tốt lắm."

Lời này vừa nói ra, cơn tức của Diệp Lăng vừa giảm nhất thời lại xông lên đỉnh đầu. Quay đầu lại nhìn về phía gã thanh niên đang nói chuyện kia, Diệp Lăng lạnh lùng nói:

"Anh là một tên hỗn đản không có cốt khí, là một tên hỗn tạp có sinh mà không ai nuôi. Lúc chủ quầy bị khi dễ sao không thấy anh nhảy ra? Bây giờ còn dám quát lớn? Thật đúng là xem mình là hóa thân của đạo đức? Anh là đồ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, dơ bẩn, không biết xấu hổ!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hút một ngụm khí lạnh, người này không chỉ có thân thủ tốt mà miệng lưỡi cũng là hạng nhất!

Thanh niên kia bị chửi đến mặt đỏ tới tai, ngón tay đều run rẩy:

"Anh! Anh dám mắng tôi!"

“Sao tôi lại không dám?

"Đừng có mà nói đến cha mẹ của tôi. Cha anh là ai, mẹ anh là ai, tôi cũng không có lạy qua cha anh cũng chưa có lên giường của mẹ anh. Anh không cần phải kết thân với tôi."

Diệp Lăng chỉ vào gã thanh niên mắng.

Sau khi gã thanh niên nghe xong, thiếu chút nữa phun một ngụm máu ra. Tài ăn của người này nói tốt như vậy, không đi làm luật sư đúng là đáng tiếc.

"Tên Tiếu Diện Hổ kia có lỗi gì? Tất cả đồ ở đây vốn là đồ giả, bị người khác phát hiện là đồ giả, vậy mà còn đi cãi lại, bị đạp quầy hàng chỉ có thể tự nhận là mình không may!"

Thanh niên nỗ lực hồi phục lại tâm tình, trong lòng gào thét. Thời tiết hôm nay có bao nhiêu tốt đẹp, tâm trạng nhất định không thể để bị phá hỏng.

Diệp Lăng liếc thanh niên một cái:

"Ông nội anh!"

Thanh niên ngẩn người:

"Anh mắng ai đó! Một thằng nhãi như anh. Tôi cho anh biết, tôi là người có văn hóa, tôi sẽ không chấp nhặt với anh!"

"Ông nội anh!"

"Anh mắng ai đó!"

"Ai tiếp lời tôi thì tôi mắng người đó, ông nội anh!"

"Ông nội anh!"

"Ông nội tôi chính là ông nội anh!"

Xì, tất cả mọi người đều nở nụ cười, thanh niên bị Diệp Lăng mắng thì mặt đã trở nên trắng bệch rồi.

"Anh! Anh! Anh có gan thì đừng dùng miệng lưỡi, có bản lĩnh chúng ta cùng giám bảo xem thực lực!"

Thanh niên bị chửi gần như là không mở miệng được, lửa giận đều góp thành đoàn rồi.

Diệp Lăng vừa nghe nhất thời liền vui vẻ, thật sự là Lão Thọ Tinh ăn thạch tính, muốn chết.

"Nói đi, làm thế nào để phân ra thực lực?"

Diệp Lăng khinh thường nói.

Thanh niên kia hít sâu một hơi, chỉ vào chủ quầy hàng nói:

"Tất cả đồ vật trong quầy hàng của ông ta đều là đồ giả. Nếu anh có thể tìm ra một món đồ thật, thì tôi thua!"

"Nếu anh thua thì sao?"

Diệp Lăng thản nhiên hỏi.

Thanh niên cắn răng nói:

"Tôi thua? Thực sự là chuyện cười, nếu ai thua, thì quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái, gọi ba tiếng ông nội!"

"Yên tâm đi cháu trai ngoan, ba cái dập đầu và ba tiếng ông nội kia, chắc chắc là dành cho anh rồi!"

Diệp Lăng nói xong, ngồi chổm hổm dưới đất, cấm lấy một bức tranh cuộn tròn và một sọt trúc đựng đồng tiền có hình dạng giống như chén nhỏ.

"Vị đại ca này, tôi mua hai thứ này, nói đi, bao nhiêu tiền."

Vẻ mặt Diệp Lăng không thay đổi, nét mặt bình tĩnh như nước.

Thanh niên kia nhìn thấy Diệp Lăng cầm hai món đồ này, nhất thời vô cùng kích động. Gã vừa nhìn, toàn bộ đồng tiền trong sọt trúc kia đều là hàng nhái ở thời Dân Quốc, không giống thật, thật sự không giống thật. Về phần bức tranh cuộn tròn kia, mặc dù làm rất khóe léo, nhưng cũng là đồ giả, gã tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm.

"Huynh đệ, mấy thứ này, năm nghìn!"

Chủ quầy suy nghĩ một chút, vẫn dám mở miệng báo giá.

Diệp Lăng gật đầu, từ trên người lấy ra một sấp tiền mặt màu đỏ, trực tiếp đặt lên tay của chủ quầy:

"Cho ông một vạn, không cần thối lại."

Nói xong, Diệp Lăng chỉ vào thanh niên kia nói:

"Được rồi, quỳ xuống đi, mở miệng nhận sai gọi ông nội!"

Thanh niên vốn đang hưng phấn nhất thời ngẩn người. Có ý gì, rắm còn chưa thả một cái, vậy mà nói mình thua?

Bình Luận (0)
Comment