Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 126 - Chương 126: Cái Bô Của Càn Long Gia.

Chương 126: Cái bô của Càn Long gia.

Mỗi lần đến cuối tuần, phố đồ cổ đều kín người hết chỗ. Nhưng hôm nay còn chưa tới cuối tuần, cho nên hai người có thể chậm rãi dạo bước trên đường, khi nhìn thấy Lâm Vũ Tình đi bên cạnh Diệp Lăng thì không ít đàn ông đều ghen tỵ với hắn.

"Vũ Tình, chúng ta tới phố đồ cổ làm cái gì?"

Diệp Lăng có hơi không hiểu, hai người đi dạo phố, không phải là nên đi đến khu vui chơi, rạp chiếu phim, hay là những nơi dành cho các cặp đôi gì đó sao?

Lâm Vũ Tình cười xinh đẹp:

"Ngày hôm nay là sinh nhật của ông nội em. Lão nhân gia người rất thích tranh chữ và đồ cổ. Em đến đây để tìm kiếm vận may, vạn nhất nhìn thấy được đồ vật có phẩm chất không tệ thì sao?"

Diệp Lăng ngẩn người:

"Thì ra là sinh nhật của ông nội, chuyện quà tặng cứ để anh lo. Yên tâm đi, anh tuyệt đối sẽ làm cho ông nội hài lòng!"

Nói đùa, đường đường là Tiên Đế, đôi mắt của hắn còn tin chuẩn hơn bất kì loại máy móc nào trên Địa Cầu này. Người đi mua đồ ở phố đồ cổ thường bị lừa, nhưng nếu là Diệp Lăng đi mua đồ thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Lâm Vũ Tình hất mũi cười nói:

"Hừ, anh đúng là mặt dày mà, coi chừng mặt dày như da trâu này sẽ bị sự khoác lác của anh chém phá đó. Lúc đó anh sẽ không còn trọn vẹn nữa đâu."

"Hì, thế nào, không tin anh? Hai người chúng ta đánh cuộc, nếu như anh có thể nhặt được một bảo bối làm cho ông nội hài lòng. Thì em để cho anh kiểm tra thử thân thể đang phát dục của em, như thế nào?"

Vừa nói chuyện, Diệp Lăng cũng không có ý tốt nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Tình, nhất là hai tròng mắt của hắn vẫn luôn dính chặt trên người cô.

Lâm Vũ Tình liếc mắt nhìn Diệp Lăng:

"Khoác lác quá mức, nếu như anh không nhặt được một món bảo vật nào, hừ, về sau đừng đụng vào em."

Nói xong, Lâm Vũ Tình chắp tay sau lưng, vui vẻ đi về phía trước đi.

Diệp Lăng ngẩn người, sau đó trên khuôn mặt lập tức tràn đầy vui mừng:

"Hì hì, thành công bắt được rồi! Không có cách nào nha, bản Tiên Đế hoàn mỹ như vậy mà. Nhìn đi, nhìn đi, mỹ nữ tuyệt sắc như vậy cũng có tình ý với bản Tiên Đế!"

Trong một gian cửa tiệm treo đầy tranh chữ, rực rỡ muôn màu. Diệp Lăng và Lâm Vũ Tình đi đến, một người bán hàng trực tiếp chạy đến bên cạnh hai người chào hỏi.

"Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi hai vị cần gì? Trong phố đồ cổ này, tranh chữ của bổn tiệm đều vô cùng nổi tiếng, rất ít có đồ giả. Không ít đại sư tranh chữ, đại sư thư pháp, các họa sĩ đều thường đến tham quan bổn tiệm. Muốn tác phẩm hàng thật nào cũng có cả, ngài có thể xem thử."

Người bán hàng giới thiệu rất là lưu loát.

Lâm Vũ Tình trực tiếp nở nụ cười. Người bán hàng này thật buồn cười, cái gì cũng dám nói.

Diệp Lăng vừa nghe cũng cảm thấy hứng thú, nhẹ giọng nói:

"Tôi đây muốn chọn một bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ, là đồ thật!"

Lời này vừa nói ra, người bán hàng trực tiếp ngây ngẩn cả người, con mắt nhìn về phía Diệp Lăng có phần thay đổi. Người này là tên ngốc à? Tôi nói như vậy anh liền nghe như vậy sao? Anh thật đúng là dám mở miệng nói nha.

Thanh Minh Thượng Hà Đồ, là một trong thập đại danh họa của Hoa Hạ truyền lại đời sau, là một tinh phẩm tồn tại bậc nhất, thuộc về di vật văn hóa cấp bậc quốc bảo. Bây giờ còn đang được trưng bày trong Viện Bảo Tàng Cố Cung. Coi như là có, tôi dám bán, anh dám mua sao?

Trong lòng người bán hàng kêu gào, tất nhiên không dám nói ra miệng, mà là cười xấu hổ nói:

"Vị tiên sinh này thực sự biết nói giỡn, nơi đây của chúng tôi không có Thanh Minh Thượng Hà Đồ. Tất nhiên ở đây cũng có không ít những bức tranh nổi tiếng khác."

Diệp Lăng gật đầu, để cho người bán hàng chọn một bộ tinh phẩm. Người bán hàng liên tục gật đầu, từ quầy hàng lấy ra một bức tranh, chậm rãi mở ra. Trên bức tranh trắng tinh, chỉ thấy ở chính giữa của bức tranh vẽ một cái quạt, phía trên viết bốn chữ lớn: Hạo Nhiên Chính Khí, mà mặt trên của quạt lại kí tên Lưu Thạch Am.

"Tiên sinh, đây chính là tinh phẩm của bổn tiệm. Ngài hẳn là biết, mặt quạt bên trong bức tranh này chính là mặt quạt tinh phẩm do Lưu Dung truyền lại đời sau. Ngay cả Càn Long gia cũng khen ngợi đây là một tuyệt tác. Mặt quạt này được Lưu Dung lưu truyền tới đời nay. Vào thời kì Dân Quốc bị một vị chủ nhân có bối cảnh thâm hậu cất dấu, sau đó bức tranh này vẫn tồn tại đến bây giờ. Ngài mở ra xem đi, tuyệt đối sẽ làm cho không ít người phải chảy nước miếng."

Người bán hàng hưng phấn chỉ vào mặt quạt mà nói, giống như mặt quạt này là đồ tổ truyền của nhà hắn.

Diệp Lăng trao đổi ánh mắt với Lâm Vũ Tình, quả thực mặt quạt Lưu Dung là nhất tuyệt. Không phải là có một câu nói như vậy sao, nói là gậy trúc Trịnh Bản Kiều, mỹ nhân Đường Bá Hổ, mặt quạt Lưu Thạch Am, chữ hổ Tùng Trung Đường, chúng được xưng là Tứ Tuyệt.

Nhưng cái mặt quạt này, thật đúng là chân truyền của Lưu Dung?

Diệp Lăng là ai? Kiếp trước chính là Tiên Đế, đôi mắt của hắn còn có thể không nhìn ra thật giả của lịch sử lắng đọng sao?

Đừng nói cái cuộn tranh này làm bằng chất liệu bình thường. Nói đến mặt quạt này, giấy thì thô ráp hơn nữa cũng tuyệt đối không vượt qua mười năm, rõ ràng chính là hàng giả hiện đại.

"Mặt quạt này của tiệm cậu, bán bao nhiêu tiền?"

Diệp Lăng ho khan hỏi.

Người bán hàng vừa nghe, càng kích động hơn, trong mắt lóe lên một tia sáng, rốt cuộc cũng đã đợi được ngày hôm nay. Cuối cùng đã tới một tên không có con mắt nhìn, hì hì, làm thịt thôi!

"Tiên sinh, mặt quạt Lưu Dung này ngài đi ra ngoài hỏi thăm thử đi, giá của cái này không dưới chục vạn, nhưng chẳng qua là do mặt quạt này chữ quá ít, tương đối mà nói cũng coi như là rất rẻ rồi. Như vậy đi, thu ngài tám vạn, bổn tiệm cũng chỉ kiếm được một chút phí phục vụ, để ngài có thể ghé thăm tiệm lần sau."

Người bán hàng nghiêm túc nói.

Diệp Lăng gật đầu, nói với Lâm Vũ Tình:

"Mặt quạt Lưu Dung chỉ có tám vạn, không tệ chứ?"

"Không tồi, tám vạn quả thực không mắc. Cái mặt quạt này, đoán chừng là trước khi chết Lưu Dung đã vẽ trên giường bệnh, càng có thể nói tuyệt bút làm người hoảng sợ."

Lâm Vũ Tình xuất thân từ thế gia văn học, sao có thể ngay cả một chút mắt nhìn cũng không có? Lập tức liền bắt đầu châm chọc tiệm này.

Đáng trách người bán hàng kia, vốn là không có nghe hiểu ý của hai người, ngược lại hiểu lầm, vội vàng hưng phấn nói:

"Nếu không, sao có thể nói hai vị có mắt nhìn cao đây. Cái mặt quạt này, tuyệt đối là tinh phẩm. Ngay bây giờ tôi sẽ đi gói lại cho hai vị, hoan nghênh hai vị lần sau lại đến!"

"Ừ ừ, lần sau lại đến."

Hai người cũng gật đầu đáp.

Người bán hàng kia vội vàng cuộn lại bức tranh, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, toàn bộ tiệm không có một bóng người. Một câu lần sau lại đến vang lên ong ong trong đầu hắn, làm cho khuôn mặt nhỏ của hắn trở nên trắng bệch.

Lại đi dạo vài tiệm, hai người không chỉ không tìm được thứ tốt gì, thậm chí ngay cả hàng thật cũng chưa thấy qua. Càng làm cho hai người mất hứng hơn nữa là có một vài chủ tiệm xách ra một cái bô, cũng dám nói đây là cái bô trước đây được Càn Long gia dùng qua, là chính phẩm Đại Nội. Làm cho Diệp Lăng tức giận, kém chút là nhét cái bô này vào trong miệng hắn.

"Vũ Tình, không phải là Diệp đại ca vô năng, mà là trên con đường này, ngay cả một cọng tóc cổ đại cũng không có."

Diệp Lăng thở dài một tiếng, cảm thán thật sâu.

Trên trán Lâm Vũ Tình xuất hiện ba vạch đen:

"Ai, xem ra chắc phải chọn cho lão gia tử quà khác rồi."

Nói xong, đột nhiên Lâm Vũ Tình đụng phải một người quen, là bạn học cùng trường. Hai người vui sướng hàn huyên, còn Diệp Lăng thì lại rất nhàm chán, con mắt của hắn không ngừng đánh giá xung quanh. Đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một quầy hàng ven đường bị người bu đầy, hứng thú nổi lên hắn liền vội vàng đi tới.

Truyền thống văn minh của Hoa Hạ chính là thích tham gia náo nhiệt. Diệp Lăng thật vất vả mới chen vào đoàn người, liền nhìn thấy một người người đàn ông mặt tây trang giày da, trên mắt mang theo một gọng kính tơ vàng, kiêu ngạo đứng trước quầy hàng, chửi ầm lên:

"Quầy hàng này của ông bán đều là đồ giả, lại còn dám gạt tôi. Xem hôm nay tôi không đánh ông thì không được rồi!”

Người chung quanh càng ra sức chỉ trỏ, thì ra người đàn ông này đi tới trước quầy hàng, muốn mua vài món đồ. Kết quả nhìn tới nhìn lui, đều là đồ giả, tranh chấp vài câu với chủ quầy, sau đó thì mở miệng mắng to.

Mà Diệp Lăng ở quầy hàng hỗn tạp này, thấy được hai món đồ. Nhất thời trong mắt hiện lên một tia sáng, nhếch miệng nở nụ cười. Thực sự là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công!

Bình Luận (0)
Comment