Giờ khắc này, thánh địa chó má cái gì, Yayga là ai, thân phận địa vị cái gì đều không tan thành mây khói trong lửa giận của những người này.
Yayga bị đại quân bao phủ, quyền đám cước đá.
“Đừng! Đừng đánh nữa, đây chính là Yayga, là thiếu gia Jones gia tộc, các người muốn chết phải không?”.
Tùy tùng đứng một bên cao giọng quát, mặt đầy lo lắng.
Bịch!
Không biết kẻ nào đưa chân đá hắn một cái vào trong đoàn người, ngay sau đó, nắm tay cùng bàn chân bao phủ lấy hắn.
“Kêu này, uy hiếp nữa đi!”
“Đồ chó săn, người nghĩ mình là ai, các huynh đệ, đánh chết hắn đi!"
Bịch bịch bịch bịch!
Quyền đám cước đá, Yayga hô cứu mạng, cố gắng bò ra khỏi đám người, nhưng không biết người nào kéo chân gã, trực tiếp lôi gã trở về.
“Má ta, cứu mạng!”
Yayga tuyệt vọng, bọn họ đang làm gì? Hung thủ giết người đang ở thành Guard Lan, đám kém cỏi hèn nhát này chỉ dám trút giận lên mình!
“Không liên quan đến ta, hung thủ giết người đang ở thành Guard Lan, không phải ta!”
“Ta cũng là người bị hại, các người dùng tay, ta là người của Jones gia tộc, ta là người thánh địa, các ngươi không thể đánh ta!”
“Các ngươi là tượng đất à? Có giỏi thì đi tính sổ với Guard Lan gia tộc đi, nhằm vào ta làm gì!”. Yayga bi thảm rống giận, nhưng nghênh tiếp gã là vô số công kích như mưa dông gió giật, dường như lời cầu xin của gã không có chút hiệu quả nào. Thậm chí các đòn đánh còn mạnh thêm, khiến Yayga chịu đau khổ dày VÒ.
“Tượng đất?"
“Chúng ta mà là tượng đất thì cũng biết tức giận, nhưng hai kẻ thành Guard Lan kia lại là nước lũ, cuốn cái là chúng ta chết!"
“Ngươi còn dám xúi chúng ta đi chịu chết, ngươi có mục đích gì? !"
Răng rắc, Yayga ngẩng đầu kêu thảm thiết, xương bắp chân gã đã bị đánh gãy, cơn đau kịch liệt khiến gã hét thảm, nhưng gã không dám đánh trả.
Đánh cái gì, mình chịu đòn thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ không dám giết mình, nhưng nếu mình đánh trả, bọn người kia điên lên thì không biết trước được thế nào.
Yayga đoán rất đúng, đám người kia đúng là không dám giết gã, nhưng chắc chắn gã sẽ phải ăn đòn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Yayga toàn thân rách mướp, sưng mặt sưng mũi, khuôn mặt bê bết máu tươi, thậm chí không nhìn ra bộ dáng ban đầu.
Ô ô, ta sẽ không để yên cho các ngươi!"
“Ta là người của Jones gia tộc, lão tử sẽ không tha cho các ngươi, không bao giờ!"
Yayga kêu gào, thấy dáng dấp bi thảm của chính mình, lửa giận xông lên đầu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tên tùy tùng ban nãy còn uy hiếp mọi người đã ngất trên mặt đất từ lâu, thương thế còn nặng hơn, vô cùng thê thảm. Tình huống như vậy dù không xảy ra trong tiểu viện thánh địa nhưng bọn họ cũng không được dễ chịu.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Adam lãnh thổ người ngã ngựa đổ, lâm vào nguy cơ lớn, tất cả đều nơm nớp lo SỢ sống qua ngày.
Cường giả trong gia tộc gần như đều chết hết, bọn họ đâu dám tùy tiện nữa, thậm chí có tuyển thủ tham gia thánh địa chi chiến đã bị giết. Sau cơn tức giận, người chấp chưởng của những gia tộc này yên tĩnh suy tính thật kỹ một vấn đề.
Đó chính là tuyệt đối không thể trêu chọc Diệp Lăng và Tiểu Hắc, bởi vì hai người bọn họ đã cho tất cả gia tộc một bài học cả đời khó quên.
Hơn vạn đại quần mà thể làm gì hai người bọn họ, thậm chí tử thương thảm trọng, nếu không phải hai người bọn họ nương tay e sợ đám gia tộc hoàn toàn điên cuồng, thì có lẽ sẽ không có kẻ nào sống nổi.
Nguy hiểm trình độ này tương đương mối uy hiếp của đầu đạn hạt nhân ở trái đất, không có bất kì gia tộc nào dám đi mạo hiểm nữa.
Bởi vì bọn họ không thể gánh thêm sóng gió, cũng không dám liều mạng mù quáng nữa. Thành Guard Lan, Diệp Lăng tiêu diêu tự tại nằm trong tiểu viện, mọi chuyện đã trôi qua được nửa tháng, thánh địa chi chiến sắp bắt đầu. Trong nửa tháng qua, Guard Lan gia tộc dưới sự lãnh đạo của Kulich và sự uy hiếp của Tiểu Hắc đã thần tốc chiếm cứ mấy thành trì lớn.
Đánh chiếm cướp đoạt không biết bao nhiêu thế lực, nhưng những thế lực kia đã mất đi sự ngông cuồng ban đầu, tất cả đều ngoan ngoãn cam chịu.
Bịch bịch bịch.
Kulich chạy chậm tới tiểu viện của Diệp Lăng, cười nói: “Bắt đầu rồi, thánh địa chi chiến cuối cùng cũng bắt đầu."
Diệp Lăng gật đầu, vươn người đứng dậy, trong mắt không có chút vẻ cuồng nhiệt nào.
Đối với Diệp Lăng mà nói, thánh địa chỉ chiến chẳng là gì, đó chỉ là một tư cách tiến vào thánh địa mà thôi, có thể nói là dù ở tam giới hay Thiên Giới thì hắn đều xứng danh vô địch trong cảnh giới Ngũ Kiếp Tiên Đế. Dù là Lục Kiếp Tiên Đế thì cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn, tranh đoạt danh ngạch với đám người kia chẳng khác gì đang bắt nạt người ta.
“Đi thôi, lãng phí thời gian, chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi."
Diệp Lăng lắc đầu cười, đối với hắn và Tiểu Hắc, tiến vào thánh địa quả thực chỉ tính là một lần đi ngang qua sân khấu mà thôi, không có bất cứ ý nghĩa gì. Sau đó Kulich mang theo Diệp Lăng và Tiểu Hắc tiến đến thành Adam. Trong thành Adam, trong một đấu trường La Mã, vô số thân ảnh đã ngồi kín nơi này, tất cả đều vô cùng kích động.
Thánh địa chi chiến, đây chính là cơ hội để đi tới thánh địa.
Thậm chí mỗi đại gia tộc trong thánh địa còn đưa ra phần thưởng cực lớn, ước chừng trăm vạn cực phẩm Thánh thạch.
Hơn nữa còn có khả năng trực tiếp gia nhập gia tộc thánh địa, điều này chẳng khác gì được thần ban phúc, là cơ hội cá chép vượt Long môn trong mắt bọn họ. Trên chủ vị, tộc trưởng mỗi đại gia tộc cùng với đại biểu thánh địa ngồi đó, nhưng khác với mọi lần, lần này, sắc mặt bọn họ tái xanh như cha mẹ chết. Đặc biệt là các cường giả thánh địa, bọn họ cúi đầu yên lặng, ngồi quanh chủ vị, thậm chí trong mắt còn chứa vài phần sợ hãi và chấn động.
Ngồi trên chủ vị ở trung ương là một người đàn ông trung niên, tóc trắng xoăn tựa như những chú dê vui vẻ.
Đó chính là chủ nhân của Adam lãnh thổ, Adam Thần Linh!
Hai chữ Adam này là do người khác gọi hắn ta, đó không phải tên hắn, trong Thiên Giới rộng lớn này, kẻ dám xưng Adam chỉ có vị ăn trộm trái cấm kia.
Lúc này, ba bóng người chậm rãi đi vào trong sân.
Tất cả cường giả đột nhiên đứng dậy nhìn ba tên kia. Nhóm người đang đi tới chính là ba người Diệp Lăng. Đám Thần Linh nhìn chăm chú vào bọn họ đều cảm thấy trái tim mình run lên. Ma quỷ! Ác quỷ giết người không chớp mắt, là ác mộng vĩnh cửu trong lòng bọn họ!