Diệp Lăng thẳng, gần như là nằm thắng tiến vào trận chiến tranh đoạt vô địch, không có bất kỳ trở ngại nào.
Diệp Lăng trực tiếp nhảy xuống lôi đài, đi tới bên cạnh Kulich ngồi xuống, lắc đầu.
“Không thú vị?
Không thú vị ư?
Là người không thú vị hay những người khác không thú vị, Kulich thì thao trong lòng.
Được rồi, dường như chẳng có gì thú vị cả, đối với Diệp Lăng mà nói, đúng là không có tính khiêu chiến chút nào, nhưng đối với những người khác mà nói, trận tranh tài này cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, bởi vì không có hi vọng, cho nên không có ý nghĩa. Trận chiến của Diệp Lăng kết thúc trong nháy mắt, nhưng trên lôi đài còn lại, hai tên kia đánh khó phân thắng bại.
Thần thông pháp tắc không ngừng thi triển, thần uy mênh mông, trông rất kịch liệt hoành tráng, nhưng Diệp Lăng lại chỉ thấy trăm ngàn chỗ hở.
Thực lực tổng hợp của Thiên Giới phương Tây kém xa tam giới, có lẽ nguyên nhân là vì phương thức tu luyện của song phương tạo thành.
Tam giới trăm hoa đua nở, có vô số giáo thống, tiền liệt Nhân Tộc sáng tạo ra vô số vinh quang nên mới tạo thành thịnh thế bây giờ.
Những Thiên Giới chỉ có một Thượng Đế, hơn nữa tài nguyên bị khống chế chặt chẽ, pháp tắc cũng bị giới hạn, trực tiếp hủy diệt tiền đề phát triển của rất nhiều người. Xét về sức chiến đấu đứng đầu thì phương Tây Thiên Giới cũng kém rất xa.
Xét về số lượng Thánh Nhân, tính riêng trong tam giới đã có không biết bao nhiêu vị bá chủ ở ngoài 33 tầng trời.
Bồ Đề Lão Tổ, Địa Tiên Chi Tổ, Vạn Phật Chi Tổ, Lão Tử, Tam Thanh, Thanh Đế, Dương Vô Tâm...
Nhưng ở Thiên Giới, theo Diệp Lăng biết thì Thiên Giới chỉ có một Chúng Thần Sơn, trên Trái Đất cũng có truyền thuyết về nơi này, ở đây chỉ có các vị thần như Thần Chiến Tranh, Hải Thần, vân vân.
Cho nên có thể nói rằng, Diệp Lăng vốn hiếm có địch thủ trong tam giới, đi tới Thiên Giới thì lại càng bất khả chiến bại, không có gì ngoài ý muốn. Trên lôi đài, hai vị cường giả rốt cục phân ra thắng bại, người thắng phát động công kích với Diệp Lăng, còn người bại thì phải chiến đấu với Tiểu Hắc.
Trên hai lôi đài, Diệp Lăng và Tiểu Hắc mỗi người đứng trên một lôi đài, bình thản nhìn hai đối thủ thường thế nghiêm trọng, bọn họ nhếch miệng nở nụ cười.
Vốn đã không mạnh, hiện nay còn bị thương nghiêm trọng, trận chiến này còn cần đánh nữa sao? “Ta chịu thua!”
“Ta cũng chịu thua!"
Hai Thần Linh Tây phương trực tiếp đầu hàng, xuống khỏi lôi đài, lựa chọn kết cục giữ thể diện, cũng để tránh tiếp tục chịu thương tổn.
“Chờ đã, ta muốn khiêu chiến á quân!"
Đột nhiên, Tiểu Hắc nhếch miệng cười nói với kẻ vừa nhảy xuống từ lôi đài của Diệp Lăng, trong mắt y lóe hung quang, sát khí nồng đậm, khí tức dâng trào.
“Không cần đánh, ta chịu thua!”
Kẻ vốn đang giữ chức á quân kia trực tiếp xua tay, đánh cái gì, tự nhận thua cho xong, cho thể diện mà không cần, kết cục chỉ có thể là thảm hại hơn.
Giờ khắc này, tất cả mọi người như đang bị siết cổ, nói không ra lời.
Một trận tranh tài mang hi vọng, là kỳ ngộ trong lòng vô số người, vậy mà lại bị Diệp Lăng và Tiểu Hắc gieo họa, trở nên không còn chút gay cấn hồi hộp.
“Bổn tọa tuyên bố, đã tìm ra ba cường giả mạnh nhất!"
“Quán quân, Guard Lan gia tộc Diệp Lăng, phần thưởng 50 vạn cực phẩm Thánh thạch, có tư cách tiến vào thánh địa tu luyện một năm!”.
“Á quân, Guard Lan gia tộc Tiểu Hắc, phần thưởng 30 vạn cực phẩm thạch, có tư cách tiến vào thánh địa tu luyện một năm!"
“Những người còn lại hãy chờ thông báo nếu có tư cách tiến vào thánh địa, hơn nữa nếu được các gia tộc thánh địa lựa chọn thì cũng sẽ được ban thưởng từ cách"
Adam Thần Linh chậm rãi nói, trên chủ vị, các đại biểu thánh địa đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Bọn họ đã nhớ kỹ những người tiềm năng, tranh đoạt thiên tài vì gia tộc trách nhiệm của bọn họ, cũng là nhiệm vụ lần này của bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một gã Ngũ Trọng Thần Linh trên khán đài đứng dậy cao giọng quát.
“Adam đại nhân, ta có một yêu cầu quá đáng!"
Các đại nhân Thánh địa thủ đoạn phi phàm, mạnh hơn chúng ta rất nhiều đúng không? !”
Adam Thần Linh sững sờ, không biết tên này muốn làm gì, mấy cường giả thánh địa nhíu mày, khinh miệt nở nụ cười.
Kẻ này muốn so với bọn họ ư?
Ngoại trừ Diệp Lăng và Tiểu Hắc, những kẻ dự thi còn lại mà muốn so tài thì chắc chắc đều phải nuốt hận.
“Còn cần phải nói nữa ư? !"
“Thánh địa chính là nơi giáo lý phúc âm của thần chủ bao phủ"
Yayga khinh thường nói, tên Ngũ Trọng Thần Linh kia nở nụ cười.
“Nếu vậy, tại sao đại nhân không tự thân xuất thủ, để cho vị quán quân kia biết được phong thái của đại nhân, cũng là để chúng ta được chiêm ngưỡng vinh quang thánh địa!"
Ầm!
Mọi người đều choáng váng, Yayga biến sắc, trừng lớn mắt.
Mẹ nhà nó! Không ngờ tên kia lại đào cái hố lớn như thế để chờ mình! Đánh cái píp, nếu ta thắng được hai tên khốn kia thì bọn họ còn có thể an ổn đứng trên lôi đài ư? Phải bị ta diệt hết từ lâu rồi mới phải? !
“Đại nhân sẽ cho chúng ta mặt mũi chứ?"
“Các huynh đệ, các ngươi cảm thấy có đúng không? !"
“Các vị đại nhân xuất thần thánh địa là niềm kính ngưỡng trong lòng chúng ta, lúc trước chúng ta đã được chứng kiến thần uy của bọn họ trong hội nghênh tiếp!"
Tên Ngũ Trọng Thần Linh kia chỉ e thiên hạ không loạn, y mạnh mẽ nói to.
Giờ khắc này, đám người vốn kinh ngạc ngây người lập tức đỏ mắt, cười dữ tợn.
“Ha ha, đúng vậy, đại nhân ra tay đi”
“Chúng ta vẫn luôn lấy các ngươi làm mục tiêu để phấn đấu, các ngươi xuất thủ cho chúng ta chiêm ngưỡng phong độ tuyệt thế của thánh địa nào!”
“Nếu các ngươi không xuất thủ thì chính là khinh thường chúng ta!”
Giờ khắc này, tràng diện hoàn toàn mất khống chế. Trong đôi mắt Diệp Lăng lộ ra sát ý hung hãn.
Kẻ khởi xướng kia chán sống rồi!
Có gì mà không hiểu, đây rõ ràng là một kế sách nhất tiễn hạ song điêu! Gài bẫy Yayga, cũng gài bẫy cả hắn! Mình mà dám giết Yayga, vậy thì khi đến thánh địa, mình sẽ trở thành đối tượng trả thù của Jones gia tộc, chắc chắn sẽ phải chết.
Mà Yayga là đầu sỏ khiến các gia tộc tử thương thảm trọng sẽ phải chịu nhục, thậm chí có thể sẽ chết.
“Khốn kiếp!"
Diệp Lăng thì thào, rồi hắn cười lạnh một tiếng, cực kì cuồng ngạo!