Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả âm mưu chỉ là hổ giấy, không có chút công dụng nào.
Diệp Lăng đủ mạnh để khinh thường tất cả mọi người nơi này, kể cả hậu duệ của Adam Chủ Thần kia, Diệp Lăng không coi trọng hắn ta, bởi vì hắn ta không có chút sức uy hiếp gì.
Tuy Lục Trọng Thần Linh rất mạnh, có khả năng Diệp Lăng sẽ thua, thế nhưng tuyệt đối không thể giết được hắn.
Thế cục trở nên hỗn loạn, Adam Thần Linh cũng nổi cơn phẫn nộ.
Đám khốn kiếp không biết điều này, nếu đám người thánh địa xảy ra chuyện ở đây, thì hắn ta cũng không thể an lành.
Hắn ta là hậu duệ của Adam Chủ Thần, nhưng thân phận này chỉ có thể hù dọa những người khác chứ không dọa được đám lão gia hỏa Thánh Địa.
Yayga tức giận run người, căm tức nhìn đám người chỉ sợ thiên hạ không loạn bốn phía. Diệp Lăng, riêng hai chữ này cũng đủ để khiến gã kinh hồn táng đảm, chiến cái píp, vết thương trên người gã vừa mới lành được mấy ngày thôi.
“Khụ khụ, loạn cái gì?"
Yayga cao giọng rống, đám cường giả tạm thời ngừng ồn ào náo động, nhưng trong đôi mắt tràn đầy trào phúng nhằm vào Yayga.
Người có giỏi thì chiến đi, chúng ta muốn nhìn xem người sẽ bị đánh thế nào!
Thực ra lần này Yayga gặp phải tai bay vạ gió, gã hoàn toàn nằm ở thế bị động, bị tên Ngũ Trọng Thần Linh kia đẩy lên.
“Ta xuất thần thánh địa"
“Nhưng nói bằng ngực, à nhầm, bằng tâm thì... trong thế giới rộng lớn này, bất cứ nơi đâu cũng có thể xuất hiện thiên chi kiêu tử giống như Diệp Lăng”
“Thánh địa đại biểu tất cả ư? Thế giới này vốn không có thánh địa, nhưng cường giả sinh ra, thánh địa thành lập!"
“Các ngươi đều tự cho mình là kẻ siêu phàm cao ngạo, các ngươi sẽ vì vấn đề địa vực mà phủ định chính bản thân mình sao?"
“Ta chỉ muốn nói rằng, chỉ cần các ngươi nỗ lực đi tới đỉnh phong, các ngươi sẽ thấy phong cảnh dọc đường rất đẹp, những áp lực và gian khổ kia là phong cảnh đẹp nhất!”
“Còn trận đấu giữa ta và Diệp Lăng thì thôi đi, đây là một vấn đề sẽ khiến các ngươi tò mò cả đời, cứ để nó là điều bí ẩn không tốt sao?"
Dứt lời, Yayga xua tay, xoay người muốn rời đi, đống súp gà cho tâm hồn mà gã nói khiến mọi người sửng sốt há hốc miệng. LÊ, sao tên này đột nhiên giỏi ăn nói như vậy, không quen chút nào?
“Không đúng, chúng ta bảo hắn khiêu chiến người vô địch cơ mà, sao lại thành chuyên đề giáo dục rồi?"
“Mẹ kiếp, chúng ta bị đánh lạc hướng rồi, không được, người lên đi, nếu không thì sao chúng ta biết thánh địa mạnh thế nào, đúng không mọi người? !"
“Đúng vậy, dù tất cả chúng ta đều có thể đi lên một con đường tuyệt đẹp, nhưng ngươi cũng phải cho chúng ta biết đích đến của con đường này hoàn mỹ thế nào đã!"
Được!
Các ngươi nói hay lắm, Yayga muốn chửi ầm lên, đám người e sợ thiên hạ không loạn này không ngại xem náo nhiệt đúng không.
Bởi vì các ngươi không cần chịu đòn, không lo bị giết nên các ngươi các người mặc kệ sự sống chết của ta đúng không? “Ta cảm thấy các ngươi thích hợp tuyên dương vinh quang và thần uy thánh địa hơn ta, mấy ngày nay ta đang bị thương, không thoải mái lắm”
Yayga xoay người chân thành nói với đám đệ tử thánh địa đang nhịn cười đỏ cả mặt. Mấy tên này lập tức trừng mắt nhìn Yayga, thần sắc tràn đầy mê mang, người điên à?
Chúng ta lên đấu ư?
Vậy thì chúng ta cũng sẽ chết, mấy người chúng ta thế nào chẳng lẽ ngươi không biết, chúng ta lên đấu thì cũng hơn gì ngươi đâu.
“Ta cảm thấy lời người vừa mới nói rất đúng, trên đời này, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, thánh địa đại biểu tất cả ư? Không phải đâu?"
“Xét về quá khứ, xưa kia tổ tiên chúng ta cũng là người thường gian khổ phấn đấu trong thế tục, cho nên có hi vọng là có tất cả”
“Còn vấn đề chỉ giáo thì thôi đi, ta cảm thấy người thích hợp nhất”
“Đúng, chúng ta nhất trí, Yayga, ngươi có thể đại biểu tất cả vinh quang và huy hoàng của thánh địa"
“Đi đi, cho bọn họ thấy rốt cuộc Yayga phong lưu phóng khoáng của Thánh Địa chúng ta có thể tỏa ra bao nhiêu hào quang tạo phúc cho bọn họ.
“Đi chết đi... A không đúng, nhanh đi tranh tài đi! Người anh em!"
Yayga xoay người, mặt đen lại, nghiến chặt răng.
Đám khốn kiếp này kiên quyết không chịu hi sinh, cuối cùng vẫn đẩy mình ra, khiến gã tiến thoái lưỡng nan. Yayga nhìn toàn trường sôi trào, phẫn hận cắn răng, nếu mình không ứng chiến, vậy sẽ khiến nhiều người khinh miệt và tức giận.
Nhìn đám đông kia, gã sợ hãi run rẩy, mình không phải là tên Diệp Lăng yêu nghiệt kia, nếu nổi lên xung đột với bọn họ, kết cục chỉ có thể là cái chết.
Nhưng nếu ứng chiến thì cũng không sống được, với sự tàn nhẫn của Diệp Lăng, mình chết toàn thây đã là tổ tiên tích đức Yayga lộ vẻ bi thảm, gã xoay người, nhìn Diệp Lăng đứng trên lôi đài mà trái tim run rẩy.
“Im miệng hết cho lão tử!"
Đột nhiên, Diệp Lăng rống to, giọng lớn như tiếng sấm nổ vang giữa thiên địa, trong nháy mắt vang vọng khắp toàn trường.
Tất cả mọi người vội vã câm miệng, khuôn mặt trắng bệch.
Khí tức đáng sợ của Diệp Lăng như kéo bọn họ vào núi thấy biển máu, cực kỳ cường thế, ngạo nghễ hung hãn.
“Kẻ nào có gan thì cứ việc đi lên!”
“Là ngươi? Hay là ngươi?”
Kẻ bị Diệp Lăng chỉ một lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, nghe lời như đứa trẻ mẫu giáo bị giáo viên điểm danh.
“Không phải lão tử khinh thường các ngươi, lão tử vẫn giữ câu nói kia, toàn bộ những kẻ đang ngồi ở đây đều là yếu gà!"
“Kẻ nào không phục thì lăn lên đây, nếu lão tử không hái đầu người xuống thì ta cùng họ các ngươi!"
Diệp Lăng triển lộ khí phách, toàn trường rộng lớn yên tĩnh như vùng đất chết, ngay cả Adam Thần Linh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi trên chủ vị. Đứng bên cạnh Diệp Lăng, Tiểu Hắc cười dữ tợn, sát khí khát máu điên cuồng lan tràn, trong cơ thể, lực lượng kinh khủng dâng trào như nước lũ, lúc nào cũng có thể bùng phát.
“Yayga!" Diệp Lăng xoay người, chỉ vào kẻ đang run lẩy bẩy kia, hắn cười lạnh một tiếng.
“Ngươi nghĩ mặt mũi mình lớn lắm à?”
“Nếu cảm thấy mình có thể đánh thì lăn lên đây cho cho lão tử”.
“Không thì tự tát mình 10 cái, nếu không, lão tử sẽ hái đầu ngươi!”
Ẩm! Sắc mặt Yayga trắng bệch. Trong ánh mắt của vô số người, tự mình tát mình ư?
Uy nghiêm của thánh địa, thể diện của gia tộc, tôn nghiêm của chính mình sẽ mất hết.
Yayga nghiến răng nghiến lợi, nhìn Diệp Lăng đỏ bừng đôi mắt, cả người gã run lên.