Thịnh yến Bát Đại Gia Tộc lần này so với thánh địa chi chiến lúc trước thì hoành tráng hơn rất nhiều, thậm chí không cùng một cấp bậc.
Dù sao, thánh địa chi chiến chỉ là một giải đấu của thế lực trong Adam lãnh thổ, để mưu cầu con đường đến thánh địa tu luyện.
Nhưng thịnh yến của Bát Đại Gia Tộc lại bao gồm toàn bộ thánh địa, trong đó Bát Đại Gia Tộc là cường thịnh nhất, thế hệ trẻ tuổi thiên tư tuyệt đỉnh.
Hơn nữa còn có quả bom nặng ký Thần Chi Mê Lệ, Diệp Lăng cảm thấy thậm chí những gia tộc này có thể tìm kiếm tán tu có tiềm năng để kéo vào gia tộc. Dù sao đối với hậu bối trong những gia tộc kia mà nói, Thần Chi Mê Lệ là chí bảo cường đại thích hợp nhất. Tagore mang theo Diệp Lăng và Tiểu Hắc đi tới căn nhà nhỏ thì bỏ lại một câu nói, rồi biến mất vô ảnh vô tung, không biết đi đầu. Còn câu nói kia thì chọc Tiểu Hắc nóng tính tức gần chết.
“Ở đâu cũng là một loại đãi ngộ, nếu là đại công từ những gia tộc kia thì đều ở một trong tòa trang viên, còn các ngươi thì cái nhà này đã là nhờ ta tranh thủ liều mạng xin được, không dễ đâu, ở vui nhé.
Tranh thủ được?
Còn cười như vậy, nghĩ nó báu lắm chắc? Tiểu Hắc âm trầm nhìn Tagore rời đi, rồi quay đầu nhìn Diệp Lăng.
“Diệp Lăng, chúng ta giả mạo ai?”
“Cách gia tộc, một trong Bát Đại Gia Tộc”
“Vậy thì tốt, mà vị trí Bát Đại Gia Tộc có cao hay không?"
Cao, rất cao, tối thiểu có thể hô phong hoán vũ ở trong Adam lãnh thổ, ngay cả Adam Thần Linh cũng phải sợ người nửa phần"
“Thế nhưng chúng ta ở căn phòng này có phải hơi tổn thương lòng tự ái quá rồi không? Không phải ta kén chọn, mà là muốn đòi sự công bằng cho lòng tự ái của ta!”
“Được rồi, ngươi nói rất đúng, thế nhưng người suy nghĩ một chút đi, chúng ta là kẻ thấp kém nhất trong một đám cấp cao”
Hai người nói chuyện vài câu, rồi Diệp Lăng xua tay vào phòng, để lại Tiểu Hắc một mình đờ ra nhìn trời. Thôi được rồi, có vẻ thân phận chúng ta là thấp nhất đúng không?
Ngày hôm sau, hai người rời giường, trực tiếp ra khỏi nơi nghỉ, đi tới thành Jones, dù sao vẫn còn 2 ngày nữa, chỉ cần chờ đợi, vậy ra ngoài đi một chút cũng được.
Thành Jones náo nhiệt phi phàm, đoàn người chen chúc, cửa hàng rực rỡ muôn màu.
“Diệp Lăng, người nhiều quá, hơn nữa ai ai cũng đều là Đại Dương Mã”
“Lão tử thích nhất là cảm giác chinh phục ngựa Tây dương, rong ruổi thảo nguyên, vô cùng sảng khoái!"
Tiểu Hắc chép miệng, nhớ lại đêm với 3 nữ nhân khiến hai chân như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Lăng liếc nhìn y, châm chọc cười, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
“Ngươi không bị người ta ghét bỏ đã là không tệ rồi."
Ghét bỏ?
Tiểu Hắc sững sờ, ghét bỏ cái gì, vội vàng theo đuổi mới đúng.
“Giẻ rách Thái Bình Dương, người cảm thấy thế nào?”
Giẻ rách Thái Bình Dương? Tiểu Hắc thì thào, đột nhiên y ngẩng đầu trừng mắt nhìn chằm chằm sau lưng Diệp Lăng.
“Diệp Lăng, mẹ nhà ngươi!"
Hai người ra ngoài, cũng không đi xa, đột nhiên bọn họ thấy một tòa lầu cao vút trong mây, toàn thân ánh vàng rực rỡ, thậm chí còn nạm bảo thạch, lóe ra quang huy rạng rỡ.
“Rất khí phái!”
Tiểu Hắc thì thào, tòa lầu nạm bảo thạch này có giá trị không nhỏ, chủ nhân của nó nhất định là đại nhân vật, nếu không, nửa đêm có người móc đi vài khối cũng là chuyện thường tình.
“Vạn Thần Lâu!"
Diệp Lăng nhìn mấy chữ như vuốt chim cào, chữ này là văn tự Tây phương, cũng may Diệp Lăng biết, còn rất quen thuộc.
“Vạn Thần Lầu? Sao giống tên phương Đông thế, nhưng cái tên này rất xứng với tòa lầu này”
Tiểu Hắc gật đầu, tên khí phái, lầu rộng lớn, rất hợp.
“Này, các ngươi đặt ai?"
Đột nhiên, một gã thanh niên tóc xoăn vàng từ trong lầu chạy ra, đuổi theo hỏi hai người vừa đi ra.
“Hắc hắc, ta đặt Mạc Ly Jones của Jones gia tộc, tuy tỉ lệ là 1 ăn 10 thế nhưng chắc chắn sẽ thắng!"
Kẻ bị đuổi theo nhếch miệng cười, thanh niên liền vội vàng gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ.
Đặt tiền cược ư?
Diệp Lăng ngẩn người, lập tức nở nụ cười, vỗ bả vai Tiểu Hắc, ý bảo y cùng mình đi vào bên trong dạo một chút.
Tiến vào Vạn Thần Lầu, người đồng nghìn nghịt, trong tòa lâu rộng rãi tràn đầy quầy hàng, cái gì cũng có bán, rực rỡ muôn màu. Thần thông, bảo bối, Tiên khí, thậm chí là đan dược, nói chung chỉ cần là đồ hữu dụng thì nơi đây đều có.
Nhưng Diệp Lăng không chú ý đến những thứ này, mà là đám người hỏi dò bốn phía, muốn nhìn xem tỷ lệ cược rốt cuộc ra sao.
Dù sao tỷ lệ cược cũng phản ánh năng lực của các cường giả tham gia thi đấu lần này.
Lướt qua một lượt, Diệp Lăng liền thấy ở một góc cách đó không xa có một đám người chen chúc ầm ĩ vây lấy một quầy hàng, bọn họ đều đang kêu gào hoặc đứng xem.
“Đi xem đi"
Diệp Lăng phi thẳng về phía đoàn người, Tiểu Hắc vội vã đi theo.
Hai người đi tới, thăm dò nhìn một chút, trên bàn có một cái bảng, trên đó viết từng cái tên cùng với tỷ lệ cược.
“Này, huynh đệ, tỷ lệ cược của người nào cao nhất"
Diệp Lăng Vỗ bả vai một tên bên cạnh, tên kia liếc nhìn Diệp Lăng mắt, vẻ mặt sốt ruột.
“Ngươi không biết tự xem à, Wilson của Green gia tộc có tỷ lệ cược cao nhất, 1 ăn 5, tu vi Lục Trọng Thần Linh, nhưng mà không có hy vọng tăng lên nữa"
1 ăn 5?
Tỷ lệ cược không thấp, nhưng một Lục Trọng Thần Linh rất khó chiếm ưu thế trong thi đấu lần này.
“Diệp Lăng, sao chúng ta không nhân cơ hội này kiếm lại 70 triệu kia đi?"
Tiểu Hắc nhìn tấm bảng kia, y lập tức nhếch miệng cười, Diệp Lăng đứng phía trước gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.
“Này, sao chỗ các ngươi chỉ có mười mấy người này vậy, không thể cược người khác sao?"
Đột nhiên, Diệp Lăng vẫy tay gào to, nhất thời, mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Diệp Lăng, ánh mắt dại ra.
Tên này choáng váng ư? Bọn họ đặt cược là để kiếm tiền. Trên bảng này là danh sách toàn bộ thiên kiêu có khả năng cao sẽ đoạt giải quán quân. Có thể nói, người đoạt giải quán quân chắc chắn đã nằm trong bảng này.
Cược người khác ư, điển chắc?
“Thôi đi, ngươi điên rồi à? Còn ai để cược nữa?”
“Đúng vậy, cường giả ở trên bảng này đã đủ rồi, người điên rồi sao mà muốn cược người khác?”
“Cút sang một bên, đừng quấy rối!"
Người xung quanh vội vã xua tay, nhưng Diệp Lăng vẫn mỉm cười.
“Ai là ông chủ?"
“Ta muốn cược người khác, có được không?"
Diệp Lăng hỏi, người xung quanh lập tức yên lặng nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng.
Tên này đến gây rối ?