Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1418 - Chương 1419: Dùng Tiền Đập Chết Người

Chương 1419: Dùng tiền đập chết người

Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Lăng hơi bất thường, người ta đã đặt ra danh sách rồi, ngươi cứ cược như vậy không phải là xong sao, gây rối cái gì? Hơn nữa người còn liên tục ồn ào, rõ ràng là muốn gây chuyện, nếu thật sự cho người đặt, ngươi sẽ đặt thật ư?

“Lão bản, có thể đặt người khác không?"

Diệp Lăng lại cao giọng hỏi, lúc này, một người đàn ông điền bảng ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Lăng, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Ngươi muốn cược ai?"

Nam tử này vừa hỏi, người xung quanh đều nhìn chằm chằm Diệp Lăng, bọn họ muốn nhìn xem tên này sẽ nói gì.

“Diệp của Cách gia tộc, tu vi Ngũ Trọng Thần Linh, được không?"

Toàn bộ người xung quanh đều bật cười, thậm chí có kẻ cười chảy cả nước mắt, ôm bụng cười lớn.

“Ai u, lão tử bị lãng tai à? Hay thật sự có người muốn cược một tên Ngũ Trọng Thần Linh?”

“Đùa gì thế? Ngũ Trọng Thần Linh chính là cấp bậc thấp nhất, có khi ngay cả vòng thứ nhất cũng không thể nào vào được, rõ ràng chỉ là làm nền"

“Cược đi! Để lão tử xem ngươi có bao nhiêu tiền để cược!”

“Cược bao nhiêu thua bấy nhiêu, tên này chắc chắn sẽ kiệt sản thôi, ha ha!"

Người xung quanh trào phúng nhưng thần sắc Diệp Lăng không hề biến hóa, Tiểu Hắc thì cười lạnh một tiếng, nhớ kỹ vài tên khoa trương nhất và châm chọc gắt nhất.

“Ngươi chắc chắn muốn cược Diệp ư?"

Kẻ điền bảng kia vui vẻ, chấn bắt chéo hỏi, khuôn mặt tràn đầy trào phúng.

Diệp Lăng gật đầu, Diệp chính là hắn, hắn đương nhiên là tràn đầy tự tin, sao lại không dám cược?

“Được, vậy người chờ đã, chúng ta cần phải xác định có người tên Diệp này không? “Chỗ chúng ta có quy củ, không hề lừa gạt, hơn nữa chúng ta sẽ ra một tỷ lệ cược hợp lý khiến người thoả mãn!"

Kẻ điền bảng kia khoát tay áo, sau đó trực tiếp đi tới trong phòng sau lưng, tạm dừng đăng ký.

“t thằng ngốc, người muốn từ thiện thì cứ đưa đây, sao phải đặt cược để rồi thua mất thế!”

“Đúng vậy, từ thiện cũng không phải lúc này đầu, không thấy tỷ lệ cược đang thay đổi à!”

“Mẹ kiếp, một phút đồng hồ chênh lệch mấy vạn Thánh thạch, chó khôn không cản đường, người chưa từng nghe qua sao?"

Mọi người xung quanh thấy tạm dừng đặt tiền cược thì đều kêu gào, thậm chí có kẻ còn chửi ầm lên, còn khó nghe vô cùng.

Tỷ lệ cược đang không ngừng biến ảo, cho nên một giây một tỷ số không phải là nói chơi, mà là sự thực. Nhưng Diệp Lăng và Tiểu Hắc nghe vậy thì lửa giận bừng cháy trong lòng.

“Ngươi có giỏi thì chửi câu nữa xem!"

Diệp Lăng xoay người nhìn kẻ chửi mình, lành lạnh nói. Tên kia sững sờ, thấy sắc mặt Diệp Lăng lạnh như băng, kẻ đó cảm thấy dường như mình đang ở trong Minh Giới của Hades, khí huyết đều tạm thời đóng băng.

“Ta... Ta... Ta không chấp với ngươi!"

Người này chột dạ, muốn mắng tiếp nhưng cuối cùng lại ngừng lại, gã chỉ Diệp Lăng, sau đó xoay người sang chỗ khác.

Diệp Lăng cười lạnh, liếc mọi người xung quanh, sau đó lắc đầu.

“Lão tử có tiền, liên quan quái gì đến các ngươi!"

“Kẻ nào không phục thì lăn ra đây, lão tử dùng tiền đập chết ngươi!"

Hắn nói rất kiêu ngạo, nhưng chỉ có Tiểu Hắc biết hắn không nói dối, Số Thánh thạch Diệp Lăng mang theo thừa sức đập chết một người. Nhưng những người khác không tin, nghe Diệp Lăng nói lời cuồng vọng như vậy thì đều khinh bỉ cười nhạt.

Dùng tiền đập chết người, lời này nghe rất nhiều, nhưng có mấy ai làm được? “Ồ, to mồm thế, lão tử ta không phục đấy, rồi sao? ?? “Tới đây, dùng tiền đập chết ta đi, người mà không đủ tiền đập chết ta, lão tử liền đánh người tàn phế, có dám không? !"

Một cường giả Tam Trọng Thần Linh đi ra, mắng thẳng mặt Diệp Lăng, gã tỏ vẻ khinh miệt, vừa nói chuyện vừa giơ tay lên, đám người xung quanh thì ồn ào náo động.

“Ha ha đúng vậy, đập đi, có giỏi thì đập đi nào, chúng ta muốn nhìn xem ngươi có thể có bao nhiêu tiền!"

Chém gió thì hay, nhưng người nghĩ mình là ai, ở thành Jones này, một tên Ngũ Trọng Thần Linh chỉ là một cái mạng quèn mà thôi”

“Ngươi mà đập chết hắn được, lão tử tự phế chân mình tại đây, người làm đi!"

Người xung quanh ồn ào, sắc mặt Diệp Lăng không thay đổi, cười lạnh với tên ngốc chán sống kia.

“Ngươi chắc chắn chưa?"

Diệp Lăng trương cuồng bá đạo nói!

“Ra tay đi, ta mà sợ thì ta là “con cháu”

của ngươi, nếu người kinh sợ thì ngươi liền quỳ xuống liếm giày cho lão tử!”

“Ngươi có dám không? Ta hỏi lại, ngươi có dám không?”

Tam Trọng Thần Linh tên Áo Uy rống to, Diệp Lăng gật đầu, Tiểu Hắc sau lưng thì nhớ thật kỹ mấy tên còn đang chửi mắng. Không kẻ nào có thể thoát, lát nữa thôi, toàn bộ sẽ bị phế!

“Được, người đã muốn chết thì ta cũng không ngăn được!"

“Như vậy đi, nếu ta thua, toàn bộ Thánh thạch dùng để đập người sẽ thuộc về ngươi, ta tặng người toàn bộ, coi như tiền đặt cược”

“Nếu người thua..."

Diệp Lăng còn chưa dứt lời, Áo Uy đã xua tay, cực kì hào sảng.

“Nói nhiều như vậy làm gì, nếu lão tử chết thì là do xui xẻo, không liên quan đến ngươi!"

“Nếu người thua, không chỉ phải đưa ta tiền trên người, mà còn phải quỳ xuống, chui qua háng lão tử rồi bò ra ngoài, có dám không?”

Áo Uy tùy tiện thách thức, cảm thấy Diệp Lăng là một tên không biết trời cao đất rộng.

Dứt lời, Áo Uy còn giễu cợt Diệp Lăng một phen, đám người xung quanh lại ồn ào.

“Còn lâu hắn mới dám, Áo Uy, người dọa chết hắn đi!”

“Đập chết người thì phải cần bao nhiêu Thánh thạch, hơn nữa còn là đập chết một Tam trong Thần Linh, ha ha, cười chết mất.”

“Lão tử cho phép chuyện này lọt top những trò cười của năm!”

“Tới đi, Áo Uy, đừng buông tha hắn!"

Diệp Lăng lắc đầu.

“Nếu người nói không giữ lời thì sao?"

Diệp Lăng còn chưa dứt lời, Áo Uy đã lôi kéo hắn đi tới trước một gian hàng.

“Đây là nơi lập khế ước, chỉ cần trả 10 cực phẩm Thánh thạch”

“Lão tử có tiền, phí này lão tử trả cho, nhưng ngươi dám không?"

Khế ước?

Diệp Lăng gật đầu, nếu vậy thì cứ thể hiện thôi, dù sao cũng là bị ép buộc, có gì mà không thể. Sau đó, hai người cầm giấy rồi viết khế ước, sau đó thề với Thượng Đế. Những người khác nghĩ cái gì không quan trọng, quan trọng là nhân viên công tác cầm khế ước, nhìn nội dung khế ước mà ngây người. Giờ đang thịnh hành trò cược quái dị à?

Bình Luận (0)
Comment