Táng Hoa có chút sững sờ, lại có người cản lại được chiêu thức trí mạng của mình, hơn nữa lúc trước người này vẫn còn đang bị sắc đẹp của cô dụ dỗ.
Táng Hoa, một trong những sát thủ đỉnh cấp của Địa Phủ Môn, thực lực cường đại, thực lực của cô đã sớm được công nhận vượt qua mức sát thủ đỉnh cấp.
Bởi vì nửa năm trước, cô dùng một thân bị thương nặng đánh chết một cường giả cấp S, khiến toàn bộ giới sát thủ chấn động.
Cường giả cấp độ S, được xưng là bom nguyên tử trong xã hội, loại cường giả này, vũ khí thông thường thường không thể nào làm họ bị thương, mỗi người đều mang trên người những tuyệt kĩ riêng, cho dù cường giả trong Địa Phủ Môn nhiều như mây, nhưng cường giả cấp S vẫn là một trong những kẻ mạnh nhất.
Nhưng ở Địa Phủ Môn, giết chết một cường giả cấp S cũng không thể chứng minh được bản thân người đó chính là cường giả cấp S.
Muốn chứng minh bản thân là cường giả cấp S, cần phải đạt đến lượng nhiệm vụ và độ khó nhiệm vụ nhất định, chỉ khi nào khách hàng tìm đến, yêu cầu mời sát thủ đỉnh cấp ra tay, hơn nữa nhiệm vụ phải hoàn thành thành công 100 lần, mới được công nhận là cường giả cấp S.
Cần phải biết rằng, mỗi một người đến tìm sát thủ đỉnh cấp, đều phải bỏ ra một số tiền lớn, Địa Phủ Môn sẽ dựa vào thông tin mà khách hàng cung cấp để đòi tiền hoa hồng.
Giống như Diệp Lăng, người đã từng đánh bại sát thủ Lưu Tinh, thành tích chiến đấu bình thường, cho nên khách hàng chỉ phải trả một trăm triệu.
Mà lần này, cũng chính là nhiệm vụ thứ 100 của Táng Hoa, chỉ cần nhiệm vụ lần này kết thúc mỹ mãn, thành công giết chết Diệp Lăng, cô sẽ trở thành một trong những nữ sát thủ ít ỏi được liệt vào hàng ngũ cường giả cấp S.
“Địa Phủ Môn, Táng Hoa, đúng không?” Diệp Lăng vẫn ôm lấy thân thể Táng Hoa như cũ, một Táng Hoa thực lực mạnh mẽ cứ như vậy bị Diệp Lăng giam giữ ở trong lòng, không cách nào nhúc nhích.
Một sát thủ, thân thủ không những phải giỏi, mà còn phải giữ được đầu óc tỉnh táo.
Chẳng mấy chốc, Táng Hoa đã khôi phục lý trí: “Xem ra, anh cũng đã có phòng bị.”
Diệp Lăng lắc đầu cười: “Phòng bị? Cô quá tự tin, trên thế giới này người có thể giết được tôi còn chưa sinh ra, hơn nữa tôi còn biết, người thuê cô đến đây chính là Lâm Hoa, đúng không?”
Cũng chỉ có Lâm Hoa mới thù hận Diệp Lăng đến như vậy, cũng chỉ có hắn ta, từng thuê sát thủ của Địa Phủ Môn tới giết hắn.
“Anh quá tự đại!” Vẻ mặt Táng Hoa lạnh lùng, bộ não nhanh chóng suy nghĩ cách thoát thân.
Diệp Lăng nhẹ nhàng cười: “Tự đại sao? Không, cô nên tin tưởng lời tôi nói, cô không giết được tôi đâu, không tin, chúng ta đánh cược.”
Hắn từng là Tiên Đế, cho dù hiện tại chỉ mới dừng ở mức Hậu Thiên Trung Kỳ, nhưng nếu nữ sát thủ này muốn giết hắn, vẫn là điều rất khó.
Ít nhất, cường giả cấp bậc Tiên Thiên muốn giết hắn cũng phải mất rất nhiều sức, dù sao kinh nghiệm chiến đấu, kĩ xảo của Diệp Lăng đều là độc nhất thiên hạ.
“Ồ? Đánh cược như thế nào?” Táng Hoa khẽ cười, nét mặt đã khôi phục như lúc ban đầu.
Diệp Lăng đẩy Táng Hoa ra, một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Táng Hoa: “Cô không thể giết được tôi, hơn nữa cô cũng trốn không thoát tay tôi đâu, nếu như tôi thua, tôi sẽ tha cho cô.”
“Tôi phát hiện anh rất thông minh nha, nếu như anh thua, cho thấy anh không bắt được tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ chạy thoát.” Táng Hoa lạnh nhạt cười.
Diệp Lăng không nói gì, nhún vai, chẳng qua tinh quang trong mắt hắn, khiến trong lòng Táng Hoa dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
Tên Diệp Lăng này không nói dối!
Đây là trực giác của Táng Hoa, trực giác của một người từng đánh thắng cường giả cấp S.
Đừng bao giờ coi khinh trực giác của một người, đây chính là giác quan thứ sáu, cường giả có cấp bậc giống như Táng Hoa, mỗi ngày đều vật lộn giữa sự sống và cái chết, trực giác, giác quan thứ sáu đã cứu mạng cô rất nhiều lần.
“Nếu anh thắng?” Vẻ mặt Táng Hoa cuối cùng cũng trở nên nghiêm trọng.
Diệp Lăng nhếch miệng cười: “Nếu tôi thắng, rất đơn giản, cô trở thành người phụ nữ của tôi.”
Sau khi Táng Hoa nghe xong, lập tức cười khẩy: “Anh đúng là đồ háo sắc, nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
“Cô cự tuyệt cũng không sao cả, tôi sẽ không để kẻ muốn giết tôi sống sót, mặc dù tôi háo sắc, nhưng cũng sẽ không cầm mạng của mình đi liều mạng.” Diệp Lăng vừa nói, khí thế trong người cũng bắt đầu tỏa ra, khiến Táng Hoa chấn động.
Cuộc nói chuyện của hai người rất nhẹ nhàng, giống như bao đôi tình nhân khác, mọi người xung quanh đều không phát hiện ra chút kì quặc nào.
Đối địch, hai người cứ ngồi đối địch nhau như thế, thời gian chậm rãi trôi qua, Táng Hoa vốn dĩ định dùng cách này để kiềm chế Diệp Lăng.
Nhưng có lẽ cô phải thất vọng rồi, khoảng một tiếng đồng hồ, đối với Diệp Lăng cũng chỉ giống như một phút đồng hồ mà thôi, không chút phân tâm, cũng không chút phân thần.
Hiện tại đã gần mười một giờ tối, trên đường phố đã dần thưa thớt bóng người.
Những đôi tình lữ khác đều đã về nhà, những cặp vợ chồng già trở về nhà nghỉ ngơi, còn những người trẻ tuổi kia a, rất đơn giản, bọn họ đều đang tiến hành những trận chiến trên giường.
“Được, tôi đồng ý! Nếu tôi thua, tôi sẽ làm người phụ nữ của anh, cả người đều thuộc về anh, nhưng còn trái tim, thì phải dựa vào bản lĩnh của anh đến lấy.” Cuối cùng Táng Hoa cũng đồng ý.
Diệp Lăng gật đầu, cười tươi như hoa, nhưng còn chưa chờ hắn cười xong, câu nói tiếp theo của Táng Hoa đã khiến hắn ngẩn người, sau đó uể oải dậm chân.
“Thật ra, sau khi tôi làm sát thủ, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tôi thất bại, bởi vì tôi đã thề, nếu như tôi thua, tôi sẽ đi theo người đã đánh bại tôi cả đời. Nếu như người kia là nam, tôi cam tâm tình nguyện trở thành người của hắn.”
Phụ nữ a, đều là những diễn viên tài giỏi, nếu như theo lời Táng Hoa nói, cô ấy vốn dĩ đã thuộc về mình a, chỉ trách mình, hết lần này tới lần khác cho người ta cơ hội.
Vả mặt a, bản thân vậy mà lại làm ra một sai lầm cấp thấp đến như vậy!
Như một con tiểu Hồ Ly, không, phải là Hồ Tiên mới đúng, hơn nữa còn là một con Xà Mị quyến rũ chết người, nếu như vì sai lầm của bản thân mà để nó chạy mất, vậy thì hắn sẽ hối hận đến chết mất.
Không đợi Diệp Lăng hối hận xong, Táng Hoa đã đột nhiên di chuyển, đôi chân thon dài thoăn thoắt chạy lên phía trước.
Bá, cả người như một con chim Yến bay lên trời, thân hình chợt lắc một cái, xoay người 180 độ, đôi chân thon dài thoắt ẩn thoắt hiện.
Đùng, đôi chân mạnh mẽ đá tới, như muốn xé rách cả không khí, dùng tốc độ sét đánh tấn công đến chỗ Diệp Lăng.
Tốc độ, sức mạnh đều đạt đến mức cao nhất, đây đã là cực hạn của một người bình thường.
Diệp Lăng chỉ nhẹ nhàng cười, một chiêu này, có lẽ sẽ tạo ra thương tổn lớn đối với người bình thường, nhưng đối với hắn lại không có một chút thương tổn nào.
Một chiêu đá tới, chạm vào ngực Diệp Lăng, cả người Diệp Lăng hơi nghiêng qua một bên, nhẹ nhàng tránh thoát.
Hai tay đưa lên, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Táng Hoa.
“Chậc chậc, dáng người thật hoàn mỹ a.” Diệp Lăng nhân cơ hội ăn đậu hũ, bàn tay sờ vào bộ ngực của Táng Hoa.
Táng Hoa vô cùng tức giận, sắc mặt đỏ bừng: “Anh là tên khốn kiếp!”
Khuỷu tay Táng Hoa dùng sức, đánh về phía Diệp Lăng, thân hình mềm mại bị Diệp Lăng ôm trong tay, dường như đang muốn chạy trốn.
Một tay của Diệp Lăng đột nhiên đánh tới, bắt lấy khuỷu tay đanh định đánh tới kia, hành động lưu loát liền mạch, tay còn lại kéo lấy mắt cá chân Táng Hoa, dùng toàn lực lôi kéo, ôm trọn cô vào lòng.
“Tôi đã nói rồi, cô thuộc về tôi!”