Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 143 - Chương 143: Thu Táng Hoa.

Chương 143: Thu Táng Hoa.

Em thuộc về tôi!

Bừa bãi, cường thế như thế, nhưng lại làm cho Táng Hoa tin tưởng không chút nghi ngờ.

Đúng vậy, lấy thực lực chuẩn cấp S của mình, vậy mà ở trong tay hắn lại chỉ xuất ra được mấy chiêu. Thậm chí nếu không phải hắn muốn chiếm dụng mình, sợ rằng chính mình đã trở thành một bộ thi thể lạnh băng rồi?

"Chẳng qua, anh cao hứng cũng quá sớm rồi!"

Táng Hoa vừa nói chuyện, trong tròng mắt cũng hiện lên một đạo u quang uy nghiêm.

Một cường giả cấp bậc chuẩn S, giống như là một đầu hạt nhân siêu cấp đi lại trong thành phố vậy, sao có thể chỉ có một chút thủ đoạn như vậy được?

Bá, thân thể Táng Hoa trong lòng Diệp Lăng bỗng nhiên lộn ngược lại, lấy một tư thế kỳ dị đổi ngược trên dưới.

Một thanh âm giống như tiếng xé rách không khí lạnh băng vang lên, phía trước giày cao gót của Táng Hoa, vậy mà xuất hiện một lỗ hổng. Mà trong lỗ hổng đó, thình lình thò ra một lưỡi dao ngắn sắc bén.

Lưỡi dao sắc bén này đánh bất ngờ, hơn nữa toàn thân bao trùm một mảnh ánh sáng xanh. Diệp Lăng nhăn trán, rất hiển nhiên hắn nhìn ra được, mặt ngoài của lưỡi dao sắc bén này bôi đầy chất độc, hơn nữa còn là độc trí mạng.

Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Lăng hiện lên một tia sát khí. Trong cơ thể của Diệp Lăng tuôn ra một đạo khí tức lạnh như băng.

Mà vốn giày cao gót kia đang điên cuồng đâm đến chỗ Diệp Lăng, nhưng vào giờ phút này lại bị một khí tức hung hăng trấn áp. Lưỡi dao sắc bén phía trước giày cao gót lấy một phương thức không thể tin được đình trệ trên không trung.

Chẳng qua sát cơ của Diệp Lăng chỉ thoáng qua rồi biến mất, Táng Hoa dùng sát chiêu, hắn cũng có thể hiểu được. Dù sao người đang đứng giữa ranh giới sống chết, nếu không dùng hết sức để chống đỡ thì chờ đợi bản thân chính là kết cục bỏ mình.

Hơn nữa, dưới tình huống hiện tại, đó cũng là phản ứng theo bản năng. Quan trọng chính là hai người bọn họ còn chưa có quen biết gì, nhưng đã làm nhiều hành động thân mật rồi.

"Nha đầu nhà em, vậy mà có thể ra tay độc ác như vậy. Xem ra nếu tôi không đánh mông em thì em không biết câu gia có gia quy mà!"

Vừa nói, bên trên nắm đấm của Diệp Lăng nhanh chóng tràn ra ánh sáng màu trắng.

Ông, một quyền đi ra, gió mây kéo đến!

Ầm, dưới ánh mắt không che giấu được sự khiếp sợ của Táng Hoa, lưỡi dao sắc bén được bôi kịch độc ở giày cao gót, vậy mà vang lên một tiếng kẽo kẹt, bị cuộn lại giống như đầu lưỡi.

"Anh! Anh muốn chết sao! Đây chính là độc của rắn cạp nong đó! Anh không muốn sống nữa à!"

Táng Hoa kinh hô la lên.

Nhưng khi cô nói xong câu đó, bản thân cũng sửng sốt một chút. Anh ta chết không phải là rất tốt sao? Vì sao bản thân lại lo lắng?

Diệp Lăng lật lại thân thể của Táng Hoa trong lòng mình, bàn tay vỗ lên mông của cô, hung ác nói:

"Nếu còn xuống tay độc ác với tôi như vậy, tôi sẽ tử hình em ngay tại chỗ!"

Ừ, khoan đã, độ co dãn đúng là rất tốt nha, thật đúng là một yêu nghiệt mà.

Sau khi Táng Hoa nghe xong, trên mặt vậy mà hiện lên một nét đỏ ửng hiếm thấy, ngón tay trắng ngọc chỉ vào mũi của Diệp Lăng.

"Chỉ sợ anh có lòng mà không có gan thôi."

Nói xong, Táng Hoa vậy mà quay đầu lại, nhảy vào hồ Dương Tử. Hai chân thon dài đong đưa giống như người cá, trực tiếp bơi vào trong nước.

Diệp Lăng sửng sốt, cái này là muốn chạy trốn bằng đường thủy?

Đuổi!

Vịt đến miệng mà còn để bị mất như vậy, phi, là hồ ly, là hồ ly xinh đẹp chết không đền mạng.

Tõm, Diệp Lăng cũng trực tiếp nhảy vào trong hồ, mùa hè nóng bức, nhưng nước trong hồ Dương Tử lại lạnh lẽo không gì sánh được. Sau khi trải qua một trận chiến đấu vốn trên người Diệp Lăng đã tràn đầy mồ hôi, nhưng trong nháy mắt nhảy vào hồ liền tiêu tan.

Lấy tu vi không tầm thường của Diệp Lăng, tất nhiên bản lĩnh bơi dưới nước cũng rất được. Dù ở dưới nước chơi mấy giờ cũng không có chút áp lực nào.

Sau khi Diệp Lăng nhảy vào trong nước, con ngươi nhất thời nhìn thẳng, cổ họng không thể nhúc nhích, trong mắt đều là ánh sáng xanh đầy mạo hiểm.

"Cái quái gì vậy, anh đây là muốn tìm chết mà!"

Cách đó không xa, sau khi Táng Hoa nhảy vào hồ nước, áo da buộc chặt trên người lặng yên rút đi, lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc như xương không có từ ngữ nào có thể miêu tả, làm cho người ta có một loại xúc động muốn ngừng mà không được.

Áo lót màu đen vốn không che được cảnh xuân trước ngực kia, vả lại đôi tuyết phong đầy co dãn này không ngừng dập dờn trong nước, nước hồ gợi sóng chảy xuôi qua da thịt.

Mà nút thắt quần da ngắn của Táng Hoa cũng đã được cởi ra, chẳng qua không cởi toàn bộ. Ngược lại chỉ cởi đến xương chậu, lộ ra quần lót màu đen bên trong, còn là loại viền hoa.

Vóc người xinh đẹp đung đưa theo dòng nước, khuôn mặt đỏ ửng giống như trái táo, trong mắt tràn đầy quyến rũ, ẩn chứa xuân ý.

Mà đôi chân xinh đẹp lại nhẹ nhàng đong đưa trong nước. Rất ít phụ nữ có đôi chân đẹp, thế nhưng chân của Táng Hoa giống như trời sinh đã được ông trời ưu ái, hoàn mỹ như vậy.

"Anh biết vì sao tôi gọi là Táng Hoa không?"

Dáng người trong nước của Táng Hoa đặc biệt thước tha kiều mị làm cho Diệp Lăng trực tiếp đánh mất lí trí.

Diệp Lăng nuốt một ngụm nước miếng, lắc mạnh đầu. Hắn đã dự liệu được, cái này, tuyệt đối là có một câu chuyện cũ!

"Mười năm trước, tôi cho rằng sẽ không có tình cảm với bất kì một người đàn ông nào, cho nên, tôi đặt tên theo một đóa hoa, một đóa hoa hồng, tươi đẹp không gì sánh được, màu đỏ như máu giống như được máu nhỏ xuống vậy.

"Mang ý nghĩa, Táng Hoa!"

"Mà bây giờ, tôi động tình!"

Vừa nói chuyện, ngón tay mảnh nhỏ của Táng Hoa, chậm rãi tháo bỏ mảnh vải đang che phong cảnh trước ngực.

Phanh, một đôi tuyết phong trực tiếp nhảy ra khỏi ràng buộc, tròng mắt của Diệp Lăng nhất thời tràn ngập tơ máu.

Táng Hoa cười nhẹ một tiếng, hai chân đong đưa, bơi thẳng đến bên người Diệp Lăng. Hay tay chậm rãi cởi quần áo của Diệp Lăng ra, sau đó lại tiếp tục đi xuống tìm kiếm nhị đệ của Diệp Lăng.

Ông!

Nhị đệ như rồng, trực tiếp ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như là một hỏa long, nóng hổi không gì sánh được, hung ác tận trời.

Mà Táng Hoa thì chậm rãi cầm lấy quần da ngắn, dần dần kéo nó xuống đến mắt cá chân, một đôi chân hoàn mỹ rốt cuộc hoàn toàn xuất hiện trong mắt Diệp Lăng.

"Hiện tại trên người em chỉ còn lại một vật cản cuối cùng, là anh cởi nó, hay là em?"

Táng Hoa mị nhãn như tơ, thân thể không ngừng cọ lên trên người Diệp Lăng, hai tay liên tục cởi quần áo của Diệp Lăng.

Rống!

Diệp Lăng giống như phát điên, cũng không nhịn được nữa, trực tiếp hôn lên đôi môi đầy mê hoặc của Táng Hoa, tay kia thô lỗ lôi kéo, trực tiếp xé nát vật cản trở cuối cùng trên người của cô.

Một hình xăm có hình dạng như đóa hoa hồng đầy tiên diễm, nở rộ bên trong bắp đùi, ở dưới cánh hoa, là một giọt máu, rơi vào u mật rậm rạp hắc ám đầy thần bí.

Một tay Diệp Lăng trực tiếp leo lên đồi núi cao, tay còn lại liền tham lam tiến vào chỗ sâu của u mật đã sớm tràn đầy mật nước kia.

Ừ.

Một tiếng thở dốc nhẹ vang lên, giống như là tiếng kèn lệnh ra hiệu bắt đầu tấn công.

Phần eo Diệp Lăng bỗng nhiên đưa vào, lửa nóng trực tiếp được gắt gao bao lấy, kín không kẽ hở!

Hai chân còn lại của Táng Hoa thì nhấc lên trực tiếp kẹp lấy eo của Diệp Lăng.

Cả người Diệp Lăng chấn động, một cảm giác kích thích đầy sảng khoái trước nay chưa bao giờ có tràn ngập toàn thân, đây là muốn kẹp chết hắn mà.

Một giọt máu kiều diễm của Táng Hoa rơi xuống trong hồ, tản ra khắp nơi.

Xử nữ!

Táng Hoa vậy mà lại là xử nữ!

Chẳng qua Diệp Lăng vốn không phát hiện được, bởi vì hiện tại toàn thân hắn đang đắm chìm vào bể tình dục không có gì sánh nổi này.

Từng tiếng thở gấp truyền ra từ đáy hồ. Tất cả mọi người sẽ không ngờ là dưới đáy hồ này vậy mà cũng có người vả lại còn làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế.

Táng Hoa cũng triệt để rơi vào tình ái, thả ra mị lực chết người, ra sức đón ý hùa theo.

Mà trên thân thể của hai người dần dần sinh ra một ánh sáng màu trắng từ từ bao phủ lên.

Bình Luận (0)
Comment