Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1420 - Chương 1421: Tự Chế Hai Chân

Chương 1421: Tự chế hai chân

Đám người xung quanh hoàn toàn choáng váng, thậm chí cảm thấy nhận thức bị tái định hình. Tất cả những gì xảy ra trước mắt khiến bọn họ cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Dùng tiền đập chết người, đã bao nhiêu người từng nói câu đó, dùng tiền đập chết ta đi.

Nhưng đó chỉ là mộng, thế nhưng hôm nay nó lại trở thành hiện thực.

Hôm nay, một ví dụ sinh động đang ở ngay trước mắt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác rợn tóc gáy, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Giáo huấn này nói cho chúng ta biết rằng, có đôi khi mộng đẹp cũng có thể giết người.

Trong hố, Áo Uy chết thảm, đám người xung quanh đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí có kẻ hai chân run rẩy, hàm răng lập cập.

“Vừa rồi kẻ nào đã nói rằng nếu hắn chết thì sẽ tự phế hai chân, đứng ra đi?

Diệp Lăng cười lạnh, mặc kệ đám người ngây ngốc xung quanh, hắn nhân cơ hội này để trả thù!

Nói ta trang bức à, vậy hôm nay lão tử sẽ cẩn thận mà trang bức một hồi! Tên kia lập tức run lên, không tự chủ lui về phía sau, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.

“Ra đây cho ta!"

Diệp Lăng vọt tới, trực tiếp kéo kẻ đang muốn chạy kia ném xuống đất.

Chỉ là Nhất Trong Thần Linh, cũng chính là Nhất Kiếp Tiên Đế, ở trong mắt Diệp Lăng, hắn chỉ như một con châu chấu nhảy nhót, có thể tùy tiện nghiền ép.

“Ngươi tự phế hai chân đi, để ta xem tên khốn nhà người có giữ lời không nào!"

Diệp Lăng cười dữ tợn, sát khí cuồn cuộn, người xung quanh lập tức lùi lại, sắc mặt trắng bệch, kinh hãi chứng kiến một màn này.

Áo Uy đã chết, người này còn muốn trả thù những kẻ đã cười nhạo mình ư? Chẳng lẽ hắn không sợ khiến nhiều người tức giận sao?

Bọn họ thừa nhận là mình chột dạ, nhìn dáng dấp Diệp Lăng, mỗi người đều hận không thể xoay người bỏ chạy, rời khỏi nơi đáng sợ này.

Cút mẹ nó đi, có tiền như vậy thì cứ việc trang bức, nhưng sao lại kéo bọn họ vào hố lửa thế này.

Tên Thần Linh kia run lẩy bẩy, xấu hổ cười với Diệp Lăng, đương nhiên cũng kèm theo sự sợ hãi nồng nặc.

“Ca... Ca, ta đùa thôi, thật đấy, người đừng chấp nhặt với ta"

Ca, giờ biết gọi ca cơ à? Nhưng Diệp Lăng không có thời gian chơi với gã, hắn cười lạnh một tiếng, lắc đầu.

“Ngoan ghê, nhưng nếu hôm nay ngươi không phế hai chân của mình, ta sẽ giết chết ngươi!”

“Có thể người sẽ nghĩ ta không gánh nổi, hoặc có lẽ là không có tư cách giải quyết chuyện này!"

Cùng lắm thì lão tử hiện ra trăm vạn Thánh thạch, ta muốn nhìn xem có ai lại bỏ qua tiền mà che chở tên đáng chết nhà ngươi!"

Diệp Lăng cười dữ tợn, tên kia càng thêm run rẩy, gã nuốt nước miếng một cái.

Mẹ nó, đây là muốn dùng tiền đập chết mình đây mà, đừng nói trăm vạn Thánh thạch, dù chỉ có 50 vạn Thánh thạch thì cũng có khối người muốn giết mình.

Gã không có bối cảnh gì, cũng không phải con em gia tộc, gã chỉ là một kẻ vượt bao gian nan để leo đến Thần Linh, sao lúc đó mình lại lắm miệng làm cái gì?

Ва.

Tiếng bạt tai giòn vang, tên này trực tiếp tát lên gò má mình, cú tát rất đau.

“Đại nhân, ngài tạm tha cho ta đi, đại nhân, ta van cầu ngài!"

Gã trực tiếp quỳ rạp xuống đất, thống khổ kêu thảm, người xung quanh nhìn đều không đành lòng.

“Ta cho ngươi biết, hôm nay ta muốn ỷ thế hiếp người, ra tay đi, ngươi mà không hạ thủ, lão tử sẽ tự thân giúp người động thủ, để cho người biết rõ kết cục của dùng mắt chó coi thường người khác!”.

Diệp Lăng cười nhạt, nụ cười nồng nặc sát khí khát máu, khiến người ta lạnh lẽo tâm can.

Thần Linh kia hít sâu một hơi, cảm thấy mình đã đến đường cùng, không còn chút cơ hội nào nữa, thậm chí không thể phản kháng.

“Được, ta ra tay!”

Răng rắc, một chùm ánh sáng xẹt qua, hai đầu gối trào máu tươi, cực kì chói mắt, khiến người xung quanh lui về phía sau một bước.

Tên này ra tay tàn nhẫn với chính bản thân mình!

Rầm rầm.

Đúng lúc này, Diệp Lăng ném ra đủ 10 vạn viên cực phẩm Thánh thạch, chúng rơi xuống bên cạnh kẻ tự phế hai chân kia, hắn liếc mắt nhìn gã.

“Đây là phí ra tay của ngươi, cũng coi như bài học cảnh cáo của ngươi, sau này hãy cẩn thận, đừng tái phạm sai lầm này, lúc ấy thì không phải chỉ mất chân thôi đâu, mà là mất mạng đấy!"

Dứt lời, Diệp Lăng xoay người trực tiếp tiến vào Vạn Thần Lậu, Tiểu Hắc cười lạnh đi theo.

Kẻ đang nằm trên mặt đất thống khổ kêu rên lập tức ngẩn người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, rồi lập tức lộ vẻ kích động. 10 vạn cực phẩm Thánh thạch, đây chính là 10 vạn cực phẩm Thánh thạch đấy, dù bắn gã đi thì cũng không được nhiều như vậy!

Hai chân đã phế, cùng lắm chỉ mất mấy ngày chữa thương, với thân thể Thần Linh, gã sẽ có thể khôi phục như lúc ban đầu!

Nhưng 10 vạn cực phẩm Thánh thạch này lại bằng số tài sản mà gã kiếm cả đời, gã gặp may rồi, đây không phải là tai hoạ!

“Má nó, đùa à? Vậy cũng được sao?"

“Hay chúng ta cũng tự chế hai chân thử xem, đừng nói là một trăm ngàn, chỉ cần 8 vạn cũng được”

“5 vạn thôi, cho ta 5 vạn ta sẽ tự phế hai chân!”

“Đại gia, người đừng đi, ngươi nhìn xem hai chân ta giá trị bao nhiêu?”

“Mọi người nhanh lên, có tên ngốc nhiều tiền này!”

Tên tàn phế ngồi trên mặt đất kích động thu tiền, đầu vẫn choáng váng.

“Hắc hắc, không đau không đau.”

“Không những không đau, mà còn có cảm giác tâm hồn dạt dào ấm áp”

Trong lúc nhất thời, thi thể Áo Uy chết thảm không ai để ý, sau đó bị người Vạn Thần Lâu trực tiếp xử lý, dù sao cũng ảnh hưởng đến mỹ quan. Lúc này, trong Vạn Thần Lầu, Diệp Lăng và Tiểu Hắc đi tới gian hàng lúc trước, thanh niên vừa mới ra ngoài đã không chờ nổi nữa.

“Ngươi có cược không? !"

“Ta cho ngươi biết, chúng ta đã xác định rồi, quả thật có người tên Diệp này, tu vi Ngũ Trọng Thần Linh, thuộc một chi nhỏ của Cách gia tộc"

“Chúng ta cũng đã dự tính tỷ lệ cược cho ngươi, 1 ăn 100, có quá sức ngươi không?”

“Nhưng người phải cược tối thiểu 10 triệu cực phẩm Thánh thạch, nếu không thì không được cược, ha ha!

Thanh niên kia vừa nói vừa cười lớn, y đứng lên nhìn thẳng Diệp Lăng, trong con người tràn đầy châm chọc.

“Nếu ngươi không cưỢc nổi thì sớm cút đi, đừng ngăn cản việc buôn bán của ta"

Y vừa dứt lời, đám người đi theo Diệp Lăng vào đây lập tức ngẩn ra, rồi hít một ngụm khí lạnh.

Y điên rồi, một thổ hào tiện tay là ném ra cả triệu mà không có nổi 100 vạn ư?

Ngươi không thấy cảnh tượng thảm thiết kia sao?

Bình Luận (0)
Comment