Lôi quang đánh lên người của Diệp Lăng, vậy mà không làm tổn thương Diệp Lăng chút nào.
Mà Diệp Lăng đang đắm chìm bên trong lôi quang, giống như là một chiến thần vô địch, tán loạn thiên hạ. Làm cho Táng Hoa ngây người, không có cách nào suy nghĩ được.
"Lôi kiếp sao? Nhoáng cái đã qua vô số năm, cuối cùng cũng có thể lại nghênh đón lôi kiếp rồi."
Diệp Lăng khẽ cười nói.
Đời trước, mình bị Phượng Hoàng Chí Tôn kiếp đánh thành mảnh vụn, dưới cơ duyên xảo hợp, thần hồn xuyên qua đến Địa Cầu
Thế nhưng Phượng Hoàng Chí Tôn kiếp thuộc về thiên kiếp, không phải thuộc về lôi kiếp, lôi kiếp kém xa thiên kiếp nhiều.
Lôi kiếp là kiếp nạn trải qua khi thành tiên, là ác mộng của người tu chân. Vô số người tu chân có thiên phú hơn người, đại đa số đều chết trong lần lôi kiếp khủng bố này.
Thế nhưng, Diệp Lăng lại không chút nào sợ hãi, ngược lại hưng phấn, rất hưng phấn.
Cửu U đế công, có công hiệu thôn phệ vạn vật thiên hạ, vạn vật đều không thể chống lại lực thôn phệ của Cửu U đế công. Mà đời trước, khi Diệp Lăng đã trở thành Thất Kiếp Tiên Đế, trải qua cửu tử nhất sinh mới thu được Cửu U đế công. Từ đó phá rồi lại lập, tu luyện lại từ đầu, cuối cùng đã lên được bảo tọa chí tôn Cửu Kiếp Tiên Đế.
Mà đời này, rốt cuộc Diệp Lăng cũng đã một lần nữa đứng lên, khởi đầu còn cao hơn cả lúc trước.
Ông! Lực lượng kinh khủng của lôi đình tràn ngập thân ngoài Diệp Lăng, vang lên từng tiếng cách cách, ông ông, thế nhưng thậm chí ngay cả một sợi tóc gáy của Diệp Lăng cũng chưa thể chạm tới được.
Mà Diệp Lăng lại mang vẻ mặt say mê, vận khởi Cửu U đế công, hấp thụ lôi kiếp kinh khủng này. Lôi kiếp kinh khủng được trời đất đánh xuống vậy mà đều bị hấp thụ hết.
Thân thể dưới sự rèn luyện của lôi kiếp, lấy xu thế lột xác kinh người. Lực lượng, linh lực, cũng lặng lẽ kéo lên cực điểm, đây chính là thăng hoa hoàn mỹ.
Trúc Cơ, Diệp Lăng - một võ giả mới bươc vào cảnh giới của người tu chân, vậy mà nhảy từ Hậu Thiên trực tiếp bỏ qua cảnh giới Tiên Thiên, đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ. Cho nên mới đưa tới lôi kiếp đáng sợ này.
Lôi kiếp đối với võ giả là khảo nghiệm thật lớn, nhưng bây giờ lại trở thành thuốc bổ của Diệp Lăng. Thật không biết, nếu như bị trên trời biết được sẽ có cảm nghĩ gì.
Sau một phút, hình như trên trời đặc biệt cảm ứng được, sau khi Diệp Lăng hấp thụ một đạo lôi kiếp thứ nhất, trên bầu trời chỗ xuất hiện lôi kiếp lại có một tia sáng màu đỏ tươi.
"Kháo! Không phải chứ, mới đạt đến Trúc Cơ kỳ mà đã xuất hiện Cửu Thiên Tâm Ma kiếp, đây là ông trời coi ta như yêu nghiệt, muốn tiêu diệt ta sao?"
Diệp Lăng nhìn bầu trời đen dần dần biến thành màu đỏ kia, không khỏi cười nói.
Cửu Thiên Tâm Ma là thiên kiếp mà đối với người tu chân thậm chí ngay cả tiên nhân cũng đều cực kỳ sợ hãi. Bởi vì...kiếp nạn này, không chỉ nhằm vào tu vi, càng nhằm vào tâm cảnh, không biết đã giết chết bao nhiêu con cưng của trời rồi.
"Nhưng mà thật đáng tiếc, ông trời ơi ông trời, ngươi chẳng qua chỉ là một chút linh trí trên Địa Cầu mà thôi, quá yếu."
Diệp Lăng khinh thường cười, hắn làm Tiên Đế, cường đại đến nhường nào, tâm cảnh tĩnh lặng giống như mặt nước lưu ly, hoàn mỹ không tạp chất. Thậm chí còn toát ra ánh sáng rực rỡ, chư tà không dám phạm, chư yêu không thể xâm.
Đã từng, Tâm Ma Lão Nhân - một trong những lão đại mạnh nhất Tiên Giới đối mặt với Diệp Lăng cũng phải cười làm lành. Bởi vì ma trong tâm cảnh của Diệp Lăng sớm đã bị chém sạch sẽ, làm chủ tự thân, không sợ hãi thiên địa.
"Lúc ta là Tiên Đế, chưởng diệt thiên khung."
"Lúc ta làm Tiên Đế, hô hấp Diệt Tinh Hà."
"Lúc ta làm Tiên Đế, ba giọt tiên huyết diệt Chân Tiên."
"Lúc ta làm Tiên Đế, vạn vật triều bái không dám lấn."
"Lúc ta làm Tiên Đế, duy ngã độc tôn Thiên Địa."
"Lúc ta làm Tiên Đế, thời gian vạn vật đều vào lòng ta, tự thành một lần, Tiên Ma cùng tu, bức lui vạn vật!"
"Lúc ta làm Tiên Đế, người nào dám làm càn!"
"Lúc ta làm Tiên Đế, trời này, đất này, vật nào dám động, vạn vật thuần phục!"
"Lúc ta làm Tiên Đế, vinh cùng Thiên Địa , Hỗn Độn dịch tránh!"
Ầm, một cổ hơi thở lặng yên mà sinh ra. Lúc này sắc mặt Diệp Lăng trở nên uy nghiêm, thần sắc ngạo nghễ.
Đây là uy nghiêm thuộc về Tiên Đế, là thế của Tiên Đế.
Uy nghiêm của Tiên Đế không thể khinh nhờn, thế của Tiên Đế, vạn vật thiên địa đều phải nhượng bộ.
Ầm!
Diệp Lăng thả mình vào trong tinh không, Cửu Thiên Tiên Ma phóng tới. Trong nháy mắt cả người của hắn trực tiếp dung nhập vào trong biển lôi vân biến mất không thấy nữa.
Ùng ùng, trong tinh không, sấm sét đỏ thắm giống như là bị chọc giận. Trên biển tinh không này, làm sao có thể cho phép một con kiến hôi nhỏ bé khiêu khích, mặc dù hắn đã từng là Tiên Đế.
Táng Hoa há to miệng, một câu cũng không nói thành lời, trong tròng mắt tràn đầy chấn động.
Đã từng là một cường giả cấp bậc chuẩn S, tự nhận bản thân là một trong những người mạnh nhất. Thậm chí còn muốn ngồi trên cao quan sát chúng sinh, để cho vô số người ngưỡng mộ mình.
Thế nhưng hôm nay, thực lực đại tăng, thậm chí có thể nói là điên cuồng tăng vọt. Bây giờ cô đã có thể tự nhận mình là người cực mạnh trong mấy người Địa Phủ môn kia, sẽ không sợ hãi bọn họ nữa. Nhưng bây giờ cô nhìn được cử động này của Diệp Lăng, trong mắt vẫn tràn đầy kinh hãi.
Lôi kiếp, một đạo đã làm cho lòng cô sinh ra sợ hãi, thế nhưng Diệp Lăng vậy mà vọt vào trong lôi vân hải kia.
Hắn đến cùng là người hay là một vị thần vĩ đại!
Giờ phút này, Táng Hoa vì lựa chọn của mình mà cảm thấy kiêu ngạo và tự hào. Thậm chí cảm thấy may mắn, may mắn bại trong tay Diệp Lăng, may mắn mình động tình với hắn.
Ông, trong tinh không, màn tinh vân đỏ thẳm kia chậm rãi co rút lại. Mà bên trong trung tâm biển lôi vân, cũng có một vòng xoáy hấp thụ toàn bộ lôi quang bên trong lôi vân.
Nửa giờ trôi qua toàn bộ lôi vân đều biến mất, bầu trời lại khôi phục được sự bình tĩnh.
Mà Táng Hoa, nhìn bóng người đứng giữa không trung kia, trái tim không nhịn được mà đập mạnh.
Giờ phút này, Diệp Lăng đã trở thành thần trong lòng cô, vị thần duy nhất!
Diệp Lăng đáp xuống mặt đất, cả người tràn đầy vết thương, quần áo đã sớm rách hết rồi, chẳng qua may mắn là vẫn chưa rời khỏi thân thể. Trên mặt là từng mảng từng mảng cháy đen, giống như là bị cái gì nướng khét.
"Hì hì, chồng trâu không?"
Diệp Lăng nhếch miệng cười, trực tiếp ôm lấy Táng Hoa, vuốt ve da thịt mềm mại của cô, trong lòng lại càng nhộn nhạo.
Táng Hoa đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, quần áo nhiễm đầy nước sớm đã bị chân khí làm bốc hơi sạch sẽ rồi.
Mà sau khi Táng Hoa đột phá, toàn bộ dơ bẩn trong cơ thể ở thời kì Hậu Thiên đều bị tống ra, da thịt mềm mại không gì sánh được giống như là một đứa trẻ vừa mới sinh ra, làm cho lòng người rung động.
Sau khi Táng Hoa nghe được lời của Diệp Lăng, tựa đầu vào trong lòng của Diệp Lăng nói:
"Anh nha, nói cái gì mà trâu với không trâu, lại đánh lần nữa, em chỉ cần một chân là có thể đạp chết anh!"
Diệp Lăng nghe xong không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, mắt càng liếc tới hai chân thon dài của Táng Hoa.
"Chồng, chúng ta đi đâu đây?"
Táng Hoa rất tự nhiên mà hỏi, nếu quyết định theo Diệp Lăng, nên vứt bỏ bộ dạng ra vẻ, thành thật không tốt sao?
Diệp Lăng cười lạnh lùng nói:
"Chúng ta, đi tìm chủ thuê của em!"
Chủ thuê!
Lâm Hoa!
Táng Hoa nghe xong, đôi môi đỏ mọng kiều diễm lóe lên một tia sáng bóng, đôi mắt xuất hiện ánh sáng, sắc bén như đao!
Một phú nhị đại không ra gì cũng dám thuê sát thủ đến đối phó với chồng của mình, đây là muốn chết!
Đối với một sát thủ tuyệt đỉnh là vương giả đứng đầu của Địa Phủ môn mà nói, đó thậm chí là một loại khuất nhục!
Lâm Hoa, ngươi chờ xem, chờ nghiêm phạt bởi vì khinh nhờn vương giả đi!