Rạng sáng một giờ, bên trong một tiểu khu sa hoa, hai đạo thân ảnh giống như ma quỷ, lặng yên không tiếng động xuất hiện ở nơi này. Ngay cả camera cũng không quay được hình ảnh của hai người, càng miễn bàn đến chuyện quay được dáng vẻ và khuôn mặt.
Nếu bị bảo vệ trực ban thấy được sợ rằng sẽ trực tiếp kêu lên là gặp quỷ, bởi vì trong camera, ngoại trừ hai luồng sương dày, thì không tồn tại bất kỳ vật gì nữa.
Lâm Hoa mới từ biệt thự số 8 về, nơi đó giống như là chốn thần tiên tồn tại trong Đế Đô vậTRsOṔy, ở bên trong chỉ cần anh có tiền, là có thể muốn làm gì thì làm, muốn gì cũng có.
Lâm Hoa có phần men say choáng váng vào nhà, trực tiếp ngã quỵ trên ghế salon, hai mắt có chút nhập nhèm.
"Ừ không tồi, quả thật không tồi, làn da kia, hì hì, thật trắng."
Lâm Hoa bĩu môi lẩm bẩm cười nói.
Biệt thự số 8, ở trong thành phố Đông Hải tấc đất tấc vàng này, tuyệt đối là một trong những hội sở đỉnh cấp. Ở đây không chỉ hấp dẫn những người ăn chơi trác táng ở Đông Hải, ngay cả những phú nhị đại của các thành phố xung quanh cũng chen chúc tới đây.
"Ha hả, Lâm Hoa ta vừa đẹp trai vừa có tiền, có phụ nữ nào mà lại không thích?"
“Còn nếu là đàn ông thì ai dám chọc ta? Ai chọc ta, toàn bộ giết hết! Giết hết!"
"Diệp Lăng, mày yên tâm đi, tao đã mời sát thủ đỉnh cấp của Địa Phủ Môn, mày tuyệt đối sẽ không sống quá hai ngày, tuyệt đối!"
Trong xương của Lâm Hoa vốn đã nhiễm thói tự đại kiêu căng, sớm đã xem lời khuyên của Lưu Tinh - sát thủ tam lưu của Địa Phủ môn như gió thổi bên tai rồi.
Đối phó với Diệp Lăng, dù là sát thủ đỉnh cấp cũng không giết được hắn, đây là lời khuyên của Lưu Tinh. Rất đáng tiếc, Lâm Hoa đã quên. Có lẽ nói hắn quá tin tưởng vào bản thân mình.
"Táng Hoa, hì hì, tuyệt đối là cường giả trong Địa Phủ Môn, nghe nói hắn còn là tồn tại mạnh hơn sát thủ đỉnh cấp nữa, ai có thể đánh bại được hắn? Coi như ta muốn giết tổng thống, tổng thống cũng không sống được đến ngày mai!"
Lâm Hoa hăm hở, trực tiếp đứng dậy vẫy tay, phấn khích nói.
Đầu óc của Lâm Hoa hoàn toàn bị chất cồn gây tê, giống như hắn đang sống trong một giấc mơ, thấy được bản thân không ai bì nổi, hô mưa gọi gió, mà Diệp Lăng lại ngã xuống vũng máu bởi lưỡi dao sắc bén trong tay hắn.
Kẽo kẹt, cửa chống trộm vốn đã đóng chặt đột nhiên mở ra. Ở lúc 1 giờ sáng, tiếng động vang lên không lớn nhưng giống như là một ác ma xuất hiện lặng yên, lại đủ để làm người sợ hãi.
"Ai!" Lâm Hoa nhất thời kinh hãi, vội vã quát lên, trong mắt của hắn bởi vì say rượu mà tràn đầy tơ máu, lúc này trừng lớn, nhìn cánh cửa đang mở kia.
Lộc cộc, lộc cộc, từng tiếng động chói tai truyền đến, đó là tiếng giày cao gót chạm vào sàn nhà.
Một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở giữa cánh cửa trống rỗng, vào giờ phút này lông tóc Lâm Hoa đã dựng hết cả lên, giống như bị điện giật.
Công phu cao cũng sợ dao bầu, uống say cũng sợ quỷ!
Huống chi Lâm Hoa còn là tên làm không ít chuyện xấu, thấy bỗng nhiên có bóng người xuất hiện, thiếu chút nữa sợ tè ra quần.
Thế nhưng, chú ý nhìn lại, hai chân thon dài, da thịt trắng noãn như tuyết giống như có chút sáng, mê người không gì sánh được.
Quần da ngắn, áo da bó sát vào người, phụ trợ cho vóc dáng gần như hoàn mỹ đó. Tròng mắt của Lâm Hoa nhìn không chớp, thấy mái tóc dài như lửa xuất hiện, hé ra gò má tràn đầy yêu mị, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
"Xin hỏi, cô là?"
Lâm Hoa vội vàng sửa sang lại quần áo, đôi mắt nhập nhèm đi tới chỗ người con gái kia.
Cô gái này không phải là ai khác chính là Táng Hoa. Lúc này đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bắt đầu xuất hiện ánh sáng có thể câu đi hồn phách của người khác.
"Địa Phủ Môn, Táng Hoa."
Giọng nói lạnh lùng của Táng Hoa vang lên, sau đó đi vào nhà trực tiếp nằm nghiêng trên ghế sô pha làm bằng da thật kia, vóc người hoàn mỹ hoàn toàn hiện ra trong mắt Lâm Hoa.
Địa Phủ Môn, Táng Hoa!
Lâm Hoa nhất thời vui mừng, đồng thời trong lòng lại có một ý nghĩ kỳ quái, Táng Hoa của Địa Phủ Môn vậy mà lại là một mỹ nữ cực phẩm, đây còn xinh đẹp gấp mấy lần so với thẻ đỏ số một ở biệt thự số 8 nha.
Phi, chênh lệch, là chênh lệch thật lớn, vốn không thể đánh đồng với nhau, khác nhau một trời một vực.
"Ha ha, thì ra là Táng Hoa tiểu thư, tôi là chủ thuê của cô, Lâm Hoa. Chính tôi là người lấy giá 1 triệu mua đầu của Diệp Lăng!"
Lâm Hoa đi tới ngồi xuống sô pha đối diện với quầy rượu đỏ, thản nhiên nói.
Trong mắt Táng Hoa lóe lên một tia chán ghét, rất hiển nhiên cô nhìn ra được người này chỉ đơn thuần là đang giả bộ đứng đắn thôi.
"Cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"
Sau khi Lâm Hoa nói xong, lấy ra một chai Lafite, mở nút gỗ trên chai, sau đó rót rượu đỏ vào trong ly, đi tới chỗ Táng Hoa.
Táng Hoa liếc mắt nhìn Lâm Hoa, giọng nói có chút hờ hững:
"Anh đoán xem?"
Lâm Hoa vừa nghe nhất thời lập tức tỉnh táo:
"Hì hì, không hổ là tiểu thư Táng Hoa, là cường giả đã từng đánh chết sát thủ đỉnh cấp, cô ra tay tuyệt đối đáng tin!”
Trên Website của Địa Phủ Môn ghi lại hồ sơ đơn giản của mỗi một sát thủ, để tạo cho người thuê có thể lựa chọn. Tất nhiên, Lâm Hoa vẫn chưa là nhân vật có tư cách chọn sát thủ trong Địa Phủ Môn, chỉ có thể tiếp thu lựa chọn của Địa Phủ Môn.
Táng Hoa, am hiểu ám sát, vật lộn, mị công, đã từng một mình đấu với mười sát thủ đỉnh cấp, vậy mà lấy giá bản thân bị trọng thương chém chết sáu gã sát thủ đỉnh cấp, 4 người khác thì chạy trốn.
Mà tin tức này chỉ có những người thuê có tư cách mới có thể thấy được tin tức.
"Tiểu thư Táng Hoa, nếm thử xem, đây là Lafite mấy chục năm, tuyệt đối là loại rượu đỏ quý tộc, lấy khí chất mỹ nữ của cô, tất nhiên sẽ không tin lời đồn trên mạng rồi."
Lâm Hoa đưa một ly rượu đỏ cho Táng Hoa.
Lời của Lâm Hoa nói Táng Hoa nghe hiểu, bây giờ một số tiểu thuyết trên mạng viết các loại ghi chép rất khoa trương, cái gì Lafite 86 mới là tốt nhất, thực ra mấy thứ này cũng chỉ có một ít người ngu dốt mới tin.
Toàn bộ trang trại sản xuất rượu nho, một năm cũng chỉ sản xuất ra một bình, chỉ tính lượng tiêu thụ ở Hoa Hạ thôi, nếu chỉ sản xuất ra Lafite sẽ cực kì mệt mỏi, rượu được ủ mười năm cũng không thể sản xuất ra được.
"Tiểu thư Táng Hoa, cô làm nghề này, một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền?"
"Tôi thấy, việc làm này của các cô thật sự là nguy hiểm quá, tùy thời đối mặt với tử vong, kiếm tiền, không phải là để tiêu tiền sao."
"Tôi cảm giác, chỉ là cảm giác của tôi thôi, mỹ nữ như cô, phải tìm một người phong lưu hào phóng lại có tiền, rồi gả đi, mới là chuyện tốt nhất với cô."
Lâm Hoa vừa nói, trong mắt vừa nổi lên một đoàn lửa, chất cồn gây tê cùng với vẻ đẹp của Táng Hoa làm cho hắn dần dần sinh ra một suy nghĩ hoang đường.
Sau khi Táng Hoa nghe xong câu đó thì cười lạnh, cầm ly rượu trực tiếp đổ lên trên đầu của Lâm Hoa.
Sau đó, trực tiếp kéo Lâm Hoa đang có chút sững sờ đến trước mặt.
Ngón tay của Táng Hoa nhẹ nhàng khiêu khích trên mặt của Lâm Hoa, nhìn dáng vẻ ngày càng kích động của Lâm Hoa, trong lòng Táng Hoa lại dâng lên một luồng sát khí băng lãnh.
"Anh đây là đang bày tỏ với tôi?"
Lâm Hoa bị Táng Hoa làm cho ngẩn người, nghe nói thế liền vội vàng gật đầu.