Nghe giống như là nước chảy có ý, hoa rơi có tâm.
Trái tim của Lâm Hoa không chịu thua kém mà đập mạnh, ý gì, Táng Hoa trước mắt này giống như Đắc Kỷ trong Phong Thần Bảng, là coi trọng mình, bị học thức uyên bác, sự phong lưu phóng khoáng của mình hấp dẫn sao?
"Cái kia, tiểu thư Táng Hoa, bản thân tôi tốt nghiệp trường cao đẳng, tuy không dám nói trong nhà có rất nhiều tiền, nhưng gia đình có kinh doanh một chuỗi nhà hàng cơm Tây, cũng rất nổi tiếng ở thành phố Đông Hải."
"Tôi đây, hiện tại cũng chuẩn bị gây dựng sự nghiệp của bản thân. Nếu như không chê, tôi muốn mời tiểu thư Táng Hoa cùng nhau xây dựng sự nghiệp tạo ra một khoản tài phú chỉ thuộc về chúng ta."
Ngọn lửa tà ác trong lòng hoàn toàn thiêu đốt Lâm Hoa, hắn nuốt một ngụm nước bọt, có chút kích động nói.
Mà Táng Hoa đang kéo Lâm Hoa tới gần mình kia, thì giống như rất động tâm, đẩy Lâm Hoa ra, nhỏ giọng thì thào nói cái gì đó.
"Cùng nhau gây dựng sự nghiệp? Anh có thể lấy ra bao nhiêu tiền? Xí nghiệp dạng bình thường tôi nhìn không vừa mắt."
Táng Hoa vừa nói, một chân chậm rãi cong lên, bàn tôiy vuốt ve từ mắt cá chân đến bắp đùi.
Con ngươi của Lâm Hoa bất động, chuyện này... Chuyện này... Đây quả thực là khảo nghiệm năng lực chịu đựng của trái tim mà.
Lâm Hoa vỗ ngực nói: "Tiểu thư Táng Hoa xin yên tâm, rất nhiều thì không lấy ra được, nhưng tám triệu mười triệu thì không vấn đề gì."
"Hơn nữa không cần tiểu thư Táng Hoa đầu tư vào, cô chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, đợi chia hoa hồng là được, những thứ khác không cần phải xen vào."
Táng Hoa gật đầu, cuối cùng trên khuôn mặt xinh đẹp cũng lộ ra nụ cười nhẹ, một ngón tay nhẹ nhàng ngoắc ngoắc Lâm Hoa tới.
Lâm Hoa ngẩn người, sau đó tức thì hưng phấn, giống như một con chó bò đến bên người của Táng Hoa.
"Tôi rất ghét đàn ông lừa gạt tôi, tôi muốn nhìn, rốt cuộc anh có năng lực này hay không." Giọng nói của Táng Hoa rất thanh thúy êm tai, nghe vào tai giống như thanh âm của trời.
Sau khi Lâm Hoa nghe xong, cười dữ tợn: "Tiểu thư Táng Hoa, cô có thể chứng kiến thực lực của tôi ngay bây giờ!"
Nói xong, Lâm Hoa đứng dậy trở vào phòng ngủ, lấy ra một Laptop Apple, sau khi mở ra, tiếng cộp cộp của bàn phím vang lên, không quá một phút, Lâm Hoa cười ngạo nghễ, chuyển màn hình máy tính đến trước mặt Táng Hoa.
"Cô đếm thử có bao nhiêu số không." Lâm Hoa chỉ vào dãy số trên màn hình cười nói.
Cái tài khoản này, là tài khoản xí nghiệp của mẹ hắn, tất cả tài sản của chuỗi nhà hàng Tây Âu đều ở trong này, có hơn 16 triệu. Tất nhiên, trong này còn có một ít tiền vay của ngân hàng. Nếu như nói là toàn bộ tài sản, vậy cũng có 10 triệu.
Mấy ngày gần đây, Lâm Hoa dây dưa năn nỉ mẹ mình rất lâu mới lấy được tài khoản này vào tay. Hết cách rồi, đúng là mẹ của Lâm Hoa chỉ có một đứa con trai độc nhất là hắn, tuy biết Lâm Hoa không phải là tên hay làm bừa, nhưng bà ta cũng biết, Lâm Hoa là loại người không có mắt phân biệt.
Cho nên suy nghĩ lúc lâu mới đưa cho con trai duy nhất của bà ta.
"Anh tin tưởng tôi sao?" Táng Hoa cười nhẹ, cười giống như trăm hoa đua nở, làm cho tâm hồn Lâm Hoa điên dại.
Lâm Hoa liên tục gật đầu, rất sợ Táng Hoa hiểu lầm, nói nhảm, dùng mấy triệu đổi lấy người phụ nữ này, đơn giản là quá đáng giá. Hơn nữa, mình cũng không phải là con sói mắt trắng ăn không nói suông.
Sau khi Táng Hoa nghe xong, biểu cảm lại có chút ai oán đứng lên: "Ai, nam nhân mà, đều là trước mặt một bộ, phía sau một bộ. Nếu như anh tin tưởng tôi, liền chuyển số tiền này vào tài khoản của tôi, tôi mới tin anh."
Lâm Hoa nghe xong liền ngẩn người, có chút xoắn xuýt, mặc dù nói hắn uống say, nhưng đây là hơn 10 triệu, người thường cả đời cũng không thấy nhiều tiền như vậy.
Tuy số tiền này đối với Lâm gia mà nói, đối với Phùng Ngọc Đình mẹ của hắn mà nói, cũng không phải là số tiền lớn thương gân động cốt gì, nhưng nếu như có gì sơ xuất, dưới sự giận dữ, cha mẹ Lâm Hoa tuyệt đối sẽ chặt đứt chân của hắn.
"Được rồi, nếu không tin tôi, cần gì phải tiếp tục nói nữa, tạm biệt " Nói đi là đi, Táng Hoa đứng dậy muốn đi.
Lâm Hoa nóng nảy, liền vội vàng kéo cánh tay của Táng Hoa, cảm giác lạnh lẽo từ da thịt truyền đến, làm cho Lâm Hoa nhất thời mất phương hướng, quá thoải mái, cánh tay này đã đủ để bản thân chơi một năm rồi.
"Tôi chuyển! Hiện tại tôi lập tức chuyển!" Lâm Hoa gõ bàn phím, sau khi hỏi số thẻ ngân hàng của Táng Hoa, nhanh chóng chuyển tiền vào, ngắn ngủi một phút đồng hồ, thao tác thành công.
“Tài khoản này của cô, là ngân hàng nước ngoài nào? Tôi vẫn chưa xem rõ." Lâm Hoa xoa mi mắt có chút nhậm nhèm. Tài khoản trong nước và tài khoản nước ngoài khác nhau máy quản lý, cho nên có sự khác nhau rất lớn, chuyển tiền vào tài khoản nước ngoài đối với người thường mà nói, có lẽ là việc khó, nhưng đối với Lâm Hoa mà nói, lại rất đơn giản.
Táng Hoa không nói gì, đứng dậy duỗi người, vóc người xinh đẹp càng thêm bắt mắt làm cho Lâm Hoa càng có chút không nhịn được.
"Tiểu thư Táng Hoa, không biết buổi tối hôm nay cái kia... Có thể có thể... ở bên tôi không?" Lâm Hoa xoa xoa bàn tay, trong lòng rất là nóng nảy.
Lúc Táng Hoa gật đầu, cũng làm cho hắn kích động xém chút nữa không biết đặt tay ở chỗ nào. Hì hì, ngày hôm nay bản thân phải nắm chặt cơ hội nay thật tốt, phát huy thuốc tăng lực mua ở nước ngoài một cách cực hạn nhất.
"Tất nhiên tôi sẽ ở bên cạnh anh, sẽ đi cùng anh đến phần cuối cuộc đời, cho đến khi tính mạng của anh kết thúc!" Giọng nói trong trẻo của Táng Hoa, đột nhiên chuyển sang lạnh băng.
Lâm Hoa nghe không hiểu, dưới sự gây tê của chất cồn, nơi nào nghe ra ý trong lời của Táng Hoa.
"Yên tâm đi, cho dù tôi chết, cũng muốn chết trong ngực em!" Lâm Hoa xoa tay, muốn đi đến kéo Táng Hoa, nhưng lời nói tiếp theo của Táng Hoa lại làm cho đại não của Lâm Hoa tỉnh táo trong nháy mắt.
Táng Hoa cười lạnh một tiếng: "Yên tâm đi, anh nhất định phải chết, chẳng qua là không thể chết trong lòng của tôi, tôi sợ chồng mình dùng gia pháp nghiêm phạt tôi đấy."
Chết ?
Nhất định phải chết ?
Chồng?
Da đầu Lâm Hoa tê dại, hắn không ngốc, ngược lại rất khôn khéo. Nếu không, sao có thể sinh tồn tốt đẹp trong xã hội này được.
Hắn vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Diệp Lăng!
"Mày! Mày không phải đã chết rồi sao!" Tay Lâm Hoa chỉ vào Diệp Lăng dữ tợn rống lên, trên khuôn mặt xuất hiện một tia sợ hãi.
Rồi sau đó Lâm Hoa bỗng nhiên chỉ vào Táng Hoa: "Cô không phải nói cô đã giết hắn sao? Cô gạt tôi!"
Rắc rắc, một tiếng gãy xương vang lên thanh thúy, Lâm Hoa hét thảm một tiếng, trong ban đêm yên tĩnh có vẻ lành lạnh.
"Anh còn không có tư cách chỉ tay vào tôi." Sau khi vặn gãy ngón tay của Lâm Hoa, Táng Hoa lại chê bẩn mà xoa bàn tay, rồi sau đó đi tới bên người Diệp Lăng, dựa sát vào trước ngực Diệp Lăng.
Diệp Lăng nhìn dáng vẻ thê thảm của Lâm Hoa, cũng nở nụ cười: "Ha ha, tôi còn không nghĩ tới, anh đúng thật là người có tiền nha. Hơn 10 triệu, hay là anh trực tiếp đưa tôi 5 triệu, nói xin lỗi tôi, tôi đây còn có thể tha tội chết cho anh."
"Diệp Lăng! Tôi sai rồi, tha mạng cho tôi đi, ngày mai tôi sẽ cho anh 5 triệu, không, 10 triệu, chỉ cần anh có thể tha mạng cho tôi!" Lâm Hoa rầm một cái quỳ xuống, đau khổ cầu xin.
Diệp Lăng cũng cười lắc đầu, rồi sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.
"Anh năm lần bảy lượt muốn giết tôi, anh nói, đổi lại là anh, anh sẽ bỏ qua cho tôi sao?" Trong lời của Diệp Lăng tràn đầy sát cơ lành lạnh.