Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 148 - Chương 148: Diêm Quân.

Chương 148: Diêm Quân.

Lúc đầu, Diệp Lăng vốn không có dự định muốn mạng của Lâm Hoa. Làm người không thể cứ đánh đánh giết giết, như vậy sẽ làm cho hoa cỏ sợ hãi.

Nhưng Lâm Hoa lại năm lần bảy lượt gây khó dễ cho Diệp Lăng, vả lại còn hai lần liền tục tìm Địa Phủ Môn muốn mua mạng Diệp Lăng.

Chỉ một chuyện này đã triệt để chọc giận Diệp Lăng, tốt, lần đầu tiên tôi đã cho anh cơ hội, nhưng Lâm Hoa này lại không quý trọng, rốt cuộc lại cầm 1 triệu tiếp tục mua mạng của Diệp Lăng.

Hỗn đản, mạng của tiểu gia tôi chỉ đáng giá có nhiêu đó thôi sao?

Nếu như lại buông tha cho Lâm Hoa lần nữa, Diệp Lăng cũng không sợ hãi cái gì. Nhưng bây giờ, hắn còn phải bảo vệ rất nhiều người, Vương Thục Phân, Lưu Xảo, Trầm Nguyệt Tâm, cho nên không cho phép có một chút sơ xuất nào.

Cho nên, tử đạo hữu bất tử bần đạo (死道友不死贫道) (ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng), còn là người nhiều lần muốn giết mình, đổi lại là bản thân mình sẽ bỏ qua cho hắn sao?

Lâm Hoa nghe xong câu nói tràn ngập sát cơ của Diệp Lăng, nhất thời cả người kinh hoảng, vội vàng rống lên:

"Diệp Lăng, mày muốn bao nhiêu tiền đều được, chỉ cần mày có thể tha mạng cho tao."

"Mày không thể giết tao! Mẹ tao là Phùng Ngọc Đình, Lâm gia tao lại càng không dễ chọc vào. Nếu như mày buông tha tao, tao cam đoan sau này sẽ không tìm mày báo thù nữa!"

"Mày chỉ cần buông tha cho tao, 5 triệu, không 10 triệu, 20 triệu. Tao cam đoan sẽ không báo cảnh sát!"

Sau khi Diệp Lăng nghe xong nhìn qua Táng Hoa, hai người không khỏi nở nụ cười, đây là đang uy hiếp mình sao?

Nói đùa cái gì vậy, cái gì mà Lâm gia, cái gì mà Phùng Ngọc Đình, hai người bọn họ, một người ra tay cũng có sức mạnh như một đầu đạn hạt nhân rồi, còn sợ trả thù?

"Ha ha, lời của anh quả thật làm cho tôi rất động tâm. Nếu như là một tháng trước, nhất định tôi sẽ thả anh, nhưng mà bây giờ tôi cũng có năm sáu chục triệu, quả thực không thiếu tiền."

Diệp Lăng sờ cằm một cái, bộ dạng rất là buồn bực nói.

"Vợ, em có bao nhiêu tiền? Nếu như thiếu tiền, chúng ta có thể thu tiền của hắn."

Diệp Lăng nhìn Táng Hoa nói.

Lâm Hoa vừa nghe, nhất thời giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng cầu xin:

"Đúng vậy, Táng Hoa tiểu thư, không, Táng Hoa nãi nãi, công việc của cô quá nguy hiểm, chỉ sợ cũng kiếm không được bao nhiêu tiền đi."

"Cô nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền, tôi cho cô, sau này cô cũng không cần phải liều mạng bôn ba nữa!"

Sau khi Táng Hoa nghe xong liền nhìn sang Diệp Lăng, nhún nhún bả vai mê người:

"Tôi cũng không thiếu tiền, làm sát thủ mấy năm, trong tay cũng có không dưới một trăm triệu."

Không dưới một trăm triệu, Lâm Hoa hít ngụm khí lạnh, cảm giác bản thân có chút không thở nổi, đôi mắt cũng có phần trắng xám.

Đại gia tộc của mình, tài chính mới có bao nhiêu?

Vậy mà lại không thể so sánh với một tên sát thủ, không dưới 100 triệu, đây là đang nói tiền giấy của Nhật Bản hay là đang nói đến Châu Phi khi đi mua thịt cũng cõng một túi tiền?

Thực ra người bình thường đều không thể nào hiểu được. Nghề nghiệp sát thủ này vốn chính là một chức nghiệp có độ nguy hiểm cực cao, chỉ một chút sơ ý là sẽ chết không thể nghi ngờ. Đến lúc đó có nhiều tiền hơn nữa cũng không có cách nào tiêu xài.

Huống chi Táng Hoa lại là sát thủ đỉnh cấp của Địa Phủ Môn, càng có thực lực chuẩn cấp S.

Mỗi lần cô xuất thủ, trừ tiền chi phí do Địa Phủ Môn khấu trừ ra, thì tiền thuê cô đều lên được vài triệu. Mà một sát thủ cấp S như Táng Hoa, đã nhận 99 loại nhiệm vụ có số tiền kếch xù, đã sớm tích trữ được tài sản trăm triệu.

Diệp Lăng thở dài thật sâu:

"Lâm Hoa, hết cách rồi, ông trời cũng không giúp được anh."

"Anh nha, vẫn là một tên tự tạo nghiệt không thể sống. Nếu không, sao bây giờ lại đi tới bước đường này, nếu sớm đưa cho tôi 5 triệu thì đã không có chuyện gì?"

"Vợ, anh thấy lưỡi dao trên giày của em rất được, cho hắn cái này đi, để hắn chết thống khoái. Dù sao cũng đã cầm mấy triệu của người ta, coi như là tiền mua cái chết vui vẻ."

Diệp Lăng nói xong, xoay người rời đi.

Táng Hoa gật đầu, đầu ngón chân chạm vào mũi giày, trước giày cao gót xuất hiện một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đâm vào trái tim của Lâm Hoa.

Đông, Lâm Hoa trực tiếp ngã xuống đất, cảm giác toàn thân mình trở nên tê dại, rồi sau đó bắt đầu co quắp lại, đồng tử dần dần giãn to ra.

"Diệp Lăng! Tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"

Sau khi Lâm Hoa gào lên một câu như thế, trực tiếp nằm ở trên đất, sắc mặt bầm đen, miệng sùi bọt mép, đã không còn sống nữa.

Toàn thân Diệp Lăng chìm trong bóng tối không có biểu cảm dư thừa nào, thành quỷ cũng không tha cho tôi?

Coi như anh là chủ nhân Địa Ngục cũng dám đến bắt tôi?

Sau khi đi ra khỏi tiểu khu Thâm Lam, Diệp Lăng và Táng Hoa nhìn nhau, Diệp Lăng giả vờ ung dung nói:

"Em chuẩn bị đi đâu?"

"Anh muốn để em đi sao? Em đã giết chủ thuê, đồng nghĩa với việc đã phản bội lại Địa Phủ Môn, kế tiếp sợ rằng sẽ phải đối mặt với sự đuổi giết điên cuồng của Địa Phủ Môn."

Táng Hoa cười nhẹ, hình như cũng không để hoàn cảnh bị điên cuồng đuổi giết kia để trong lòng.

Diệp Lăng ngẩn người:

"Bây giờ em đã đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên rồi, còn sợ Địa Phủ Môn truy sát?"

Cảnh giới Tiên Thiên, trên toàn bộ Địa Cầu, không, phải nói là trong những người tu chân, đều đã được tính là một cảnh giới trong truyền thuyết rồi.

Sắc mặt Táng Hoa có chút ngưng trọng nói:

"Không, anh còn chưa biết đến, cường giả của Địa Phủ Môn nhiều như mây, cường giả Tiên Thiên thì không dưới mười người."

"Còn người mạnh nhất Môn chủ của Địa Phủ Môn có phong hào Diêm Quân, thực lực càng là thâm bất khả trắc, hắn sớm đã đạt đến cảnh giới của anh."

Diêm Quân, cường giả Trúc Cơ kỳ?

Bây giờ là thời đại khuyết thiếu linh khí, còn có khả năng sinh ra người tu chân chân chính sao?

Diệp Lăng nhìn sắc mặt hơi lộ ra vẻ ngưng trọng của Táng Hoa, không khỏi cười lên, trực tiếp ôm Táng Hoa nói:

"Yên tâm đi, người phụ nữ của anh, bất luận kẻ nào cũng không thể khi dễ em, ai dám khi dễ, tiểu gia anh trực tiếp rút hết lông của hắn!"

Táng Hoa ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia của Diệp Lăng nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên gò má của Diệp Lăng.

Trong lòng là sự cảm động vô hạn, đây mới thực sự là một người đàn ông.

"Ở trong ngực của anh, vĩnh viễn đều là nơi che gió che mưa cho các em!"

Diệp Lăng ôm Táng Hoa vào trong lòng, ôn nhu nói.

Mà Táng Hoa thì cười nhạt:

"Các em? Em còn có mấy người em gái nữa à?"

Sau khi Diệp Lăng nghe xong, gương mặt trở nên xấu hổ:

"Em nghe lầm rồi, em xem lại em đi, đường đường là một cường giả Tiên Thiên lại vẫn nghe lầm được. Mặt trăng hôm nay thật đẹp."

Táng Hoa không nói gì, Diệp Lăng ngẩng đầu, nhìn bầu trời tối đen không có một vì sao kia, khóe miệng không ngừng co quắp.

"Là người nào vừa mới nói với em, ban đêm gió lớn thích hợp giết người?"

Ánh mắt Táng Hoa sắc như đao, Diệp Lăng vội vàng né tránh.

Táng Hoa thở dài thật sâu:

"Chồng, anh nên hiểu rõ, chúng ta khác với người bình thường, chúng ta có thể sống đến 200 tuổi, anh không nghĩ đến sau này sao?"

Lời này trực tiếp làm cho Diệp Lăng ngẩn người, đúng vậy, đừng nói là hắn, coi như là Táng Hoa đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên sống đến năm 200 tuổi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Lưu Xảo thì sao, cô có thể sống được bao lâu?

Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Lăng trực tiếp có một quyết định, rồi ngang ngược ôm Táng Hoa vào trong lòng.

"Đi, chồng mang em đi ngả bài!"

Thân ảnh của hai người biến mất trong bóng đêm, còn Lâm Hoa đã chết kia, lấy tu vi của hai người cùng với kinh nghiệm của Táng Hoa. Vụ án này cả đời cũng sẽ không phá được.

Bình Luận (0)
Comment