Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 149 - Chương 149: Anh Đã Gạt Em Bao Giờ Chưa?

Chương 149: Anh đã gạt em bao giờ chưa?

Bên trong căn biệt thự của Diệp Lăng, khi hai người vào nhà, nhìn thấy ánh đèn yếu ớt trong đại sảnh thì vô cùng sửng sốt.

Trên ghế sô pha, là tấm lưng có phần già nua của Vương Thục Phân, còn màn hình tivi đang mở nhưng lại không có tiếng động nào. Ở bên cạnh bà, là Lưu Xảo đang ngồi trên ghế sô pha sớm đã chìm vào mộng đẹp.

"Mẹ!"

Diệp Lăng kìm lòng không được hô lên một tiếng, lỗ mũi có chút khó chịu.

Vương Thục Phân liền vội vàng xoay người, nhìn thấy Diệp Lăng trở về thì vui mừng, sau khi thấy Táng Hoa, rõ ràng sững sờ, trong mắt tràn ngập sự kinh diễm.

Cô gái này thật xinh đẹp, nếu có thể trở thành con dâu của mình, vậy cháu nội của mình cũng sẽ xinh đẹp như vậy nha.

"Tiểu Lăng, con trở về rồi, con muốn ăn cái gì mẹ làm cho con. Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, khẳng định con đã đói bụng đi."

Vương Thục Phân đứng dậy, chà xát hai tay nói.

Tròng mắt Diệp Lăng có chút đỏ, trực tiếp đi tới bên người Vương Thục Phân, ôm người mẹ này thật chặt. Giờ phút này, Diệp Lăng phát thề, sẽ không lại để cho mẹ chịu chút xíu ủy khuất nào, dù là thần cũng không được.

Vương Thục Phân cảm thụ được sự xúc động của con trai, không khỏi cười, vỗ lưng của Diệp Lăng:

"Được rồi, con xem con gái người ta vẫn còn đứng ở kia kìa."

Táng Hoa mỉm cười, cuối đầu nói:

"Xin chào dì ạ, hơn nửa đêm mà quấy rầy đến người, thật ngại quá."

Mà Lưu Xảo vốn đang dựa vào sô pha ngủ cũng tỉnh lại, xoa đôi mắt nhập nhèm nhìn qua Diệp Lăng, ban đầu gương mặt trở nên vui mừng, nhưng khi thấy được Táng Hoa, khuôn mặt rõ ràng cứng ngắc lại.

"Được rồi mẹ, người nhanh đi nghỉ ngơi đi, sau này không được thức đêm nữa, tuổi tác của người đã cao, thức đêm như vậy đối với thân thể không tốt."

Nói xong, Diệp Lăng đỡ Vương Thục Phân đi vào phòng.

Vương Thục Phân vỗ bàn tay của Diệp Lăng nói:

"Ai, con không về thì mẹ không ngủ được."

Dừng một chút, Vương Thục Phân lại nói:

"Chẳng qua, con cũng dám mang cô bé bên ngoài kia về nhà? Con không sợ Xảo Nhi thương tâm sao? Xảo Nhi người ta là một cô gái tốt, con không thể phụ tấm lòng của người ta được."

"Mẹ, người yên tâm đi, con trai người sẽ làm chuyện không có lương tâm như vậy sao."

Nói xong Diệp Lăng đỡ mẹ mình lên giường, nói một câu ngủ ngon, liền đi ra khỏi phòng.

Trong đại sảnh, gương mặt Táng Hoa mang theo ý cười, mà đối diện là Lưu Xảo với gương mặt âm trầm, tròng mắt nhìn chằm chằm vào Táng Hoa.

Cọt kẹt, thấy Diệp Lăng lặng lẽ đóng cửa phòng của mẹ xong, Lưu Xảo chỉ vào Diệp Lăng cắn răng nói:

"Diệp Lăng, anh hơi quá đáng rồi đó!"

"Ở bên ngoài anh làm chuyện gì tôi cũng mặc kệ, nhưng anh vậy mà còn mang người về nhà, là thị uy với tôi sao?"

"Được, tôi đã quên, Lưu Xảo tôi không có quan hệ gì với anh, tôi được coi là cái gì chứ, tôi đi!"

Nghe nói như thế, Diệp Lăng sững sờ, vội vàng đi qua che miệng Lưu Xảo lại:

"Đừng lớn tiếng như vậy, mẹ vừa mới ngủ, đi, chúng ta lên lầu nói chuyện."

Lưu Xảo dùng sức đẩy bàn tay của Diệp Lăng, che miệng chạy lên lầu, con mắt cũng không thèm nhìn Diệp Lăng.

Táng Hoa nhìn thấy cảnh này lại rất vui vẻ nói:

"Ha ha, bạn gái nhỏ của anh tức giận rồi kìa, anh vẫn nên suy nghĩ làm sao dỗ dành người ta đi."

Diệp Lăng nghe vậy, lấy tay vỗ ngực một cái nói:

"Yên tâm, ở nhà lời nói của chồng em là nhất ngôn cửu đỉnh."

Nói xong, Diệp Lăng cong lưng, trên khuôn mặt nở một nụ cười anh tuấn rồi chạy lên trên lầu.

Trên lầu, trong phòng của Lưu Xảo, Lưu Xảo đang ngồi ở trên giường lầm bầm lẩm bẩm, đôi bàn tay nhỏ bé đang hung hăng vò bóp chăn trên giường.

Diệp Lăng đẩy cửa ra, gương mặt mang vẻ tươi cười, đi tới bên giường, trực tiếp ôm lấy Lưu Xảo đang tức giận.

"Vợ ơi, em đang làm gì vậy, tức giận như vậy làm gì, anh có chuyện muốn nói với em, là chuyện lớn."

Diệp Lăng vừa lắc lắc Lưu Xảo đang trong ngực mình.

Lưu Xảo muốn đẩy Diệp Lăng ra, nhưng chút sức lực yếu ớt của cô sao có thể đẩy được Diệp Lăng, cuối cùng chỉ có thể buông tha.

"Tôi cũng nói rồi, anh ở bên ngoài chơi sao cũng được, nhưng anh lại mang người về nhà, đây không phải là đánh vào mặt tôi sao?"

"Bộ dạng của tôi bình thường, trong nhà lại không có tiền, là gánh nặng của anh. Nhưng anh có thể nói cho tôi biết, nói cho tôi để biết đường mà rời đi chứ, cũng sẽ không bị anh làm cho mất hết mặt mũi!"

Vừa nói chuyện, từng giọt nước mắt trong hốc mắt của Lưu Xảo thi nhau rơi xuống, một hàng nước mắt cứ như vậy rơi xuống khăn trải giường.

Diệp Lăng nhìn thấy vậy, trên khuôn mặt là sự không nỡ, vội vàng giúp Lưu Xảo lau đi, kết quả Lưu Xảo tức giận né tránh, không cho Diệp Lăng đụng vào mình.

"Ai, Xảo Nhi, em nghe anh nói có được hay không!"

Diệp Lăng bất đắc dĩ nói, nhưng Lưu Xảo lại lắc đầu, Diệp Lăng gấp đến độ nắm tóc.

Táng Hoa đứng ở cửa thấy vậy, lắc đầu, đi tới bên cạnh Lưu Xảo nghiêm túc nói:

"Cô có thể hạnh phúc cả đời với anh ấy sao?"

Lời nói của Diệp Lăng, Lưu Xảo có thể không để ý tới, nhưng lời của Táng Hoa lại làm cho Lưu Xảo trực tiếp đứng dậy.

“U, như thế nào, tiểu tam như cô còn có tính khí lớn như vậy, ở nhà của chúng tôi còn khiêu khích địa vị của tôi?”

"Tôi không thể đi cùng với anh ấy cả đời, không thể hạnh phúc cả đời với anh ấy?"

"Coi như cô thay thế được tôi, cô cảm thấy trong tương lai, cô có thể bên cạnh anh ấy cả đời sao?"

"Nếu anh ấy có thể bỏ tôi đi thì cũng có thể bỏ cô."

Diệp Lăng sững sờ, lời này mà cũng nói ra được, sao giống như coi mình thành một gã đàn ông chuyên phụ lòng vậy.

"Xảo Nhi, anh sao có thể bỏ em, em ngàn vạn lần đừng nói lời này."

"Anh nên câm miệng lại đi!"

Lưu Xảo chỉ vào Diệp Lăng nói, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Táng Hoa.

Nếu như là người bình thường, chỉ sợ sớm đã bị khí tràng bùng nổ của Lưu Xảo dọa sợ rồi, nhưng Táng Hoa là ai, là một sát thủ thì tràng diện nào mà chưa từng gặp qua, tất nhiên là không bị dọa sợ rồi.

"Cô nguyện ý để Diệp Lăng nhìn thấy thân thể lúc già nua của cô sao, cô già yếu đi, sinh hoạt không thể tự mình gánh vác, sau đó sẽ bỏ Diệp Lăng lại để anh ấy sống một mình?"

Táng Hoa vừa mới nói xong, Lưu Xảo sững sờ, khuôn mặt nhất thời trở nên âm trầm:

"Tôi coi như là nghe rõ rồi, cô đang trù tôi chết?"

"Tôi không nguyền rủa cô chết, tôi chỉ nói thật. Diệp Lăng ít nhất cũng có thể sống đến 500 tuổi, còn cô? Cô cảm thấy nếu như anh ấy từ chối tôi, sau khi cô chết, vậy mấy trăm năm còn dư lại kia anh ấy phải sống lẽ loi một mình sao?"

"Đừng nói cô có thể đảm bảo hay không, nếu như cô yêu anh ấy cô thực sự muốn để cho anh ấy sống lẽ loi một mình mấy trăm năm sao?"

Lưu Xảo sững sờ, cười khúc khích nói:

"Diệp Lăng, coi như anh muốn ở cùng với cô ta, cũng không cần phải để cô ta nói những lời ngây thơ như vậy đi?"

"Có thể sống 500 tuổi? Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba sao? Coi như người sống thọ nhất trong Guinness cũng là bao nhiêu tuổi?"

Lưu Xảo tức giận nói.

Thật coi mình là kẻ ngu sao?

Nhưng khóe miệng Diệp Lăng lại co quắp, cười nói:

"Xảo Nhi, là thật."

Lưu Xảo sững sờ, tức đến xanh cả mặt, giận dữ cười nói:

"Diệp Lăng! Anh đúng thật coi tôi là người ngu?"

Táng Hoa nhún vai, chỉ vào Lưu Xảo, rất hiển nhiên, vấn đề này phải giao cho Diệp Lăng rồi.

"Xảo Nhi, em nhìn vào mắt anh đi, anh đã lừa em bao giờ chưa?"

Diệp Lăng nắm lấy bả vai của Lưu Xảo, nghiêm túc nói.

Bình Luận (0)
Comment