Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 150 - Chương 150: Vĩnh Viễn Ở Bên Em, Vĩnh Viễn!

Chương 150: Vĩnh viễn ở bên em, vĩnh viễn!

Diệp Lăng vừa nói dứt lời, Lưu Xảo ngẩn ra.

Đúng vậy a, Diệp đại ca đã lừa mình bao giờ đâu?

Thế nhưng, thế nhưng, có thể sống đến ba năm trăm tuổi sao?

Đây rõ ràng là lời lừa trẻ con, không, chỉ sợ ngay cả trẻ con cũng không lừa nổi.

"Diệp đại ca, không phải anh coi em là đồ ngốc đấy chứ? Ngay cả trẻ con ba tuổi cũng không tin đâu!" Lưu Xảo gãi gãi đầu.

Diệp Lăng nghe xong, trong lòng lập tức vui mừng, xưng hô từ Diệp Lăng biến thành Diệp đại ca, có hi vọng rồi.

"Xảo Nhi, anh chưa từng lừa em, cũng sẽ không lừa em, tin tưởng anh, lần này anh dẫn Táng Hoa trở về là muốn nói cho em chuyện này."

"Anh biết, chuyện này nghe rất khó tin, nếu như anh là người bình thường, anh cũng tuyệt đối sẽ cho rằng có người nói đùa với anh."

"Nhưng anh không hề lừa em, thật đấy!"

Lưu Xảo ngây người, bây giờ cô rất chóng mặt, trưởng thành dưới sự giáo dục của khoa học nhiều năm như vậy, đột nhiên một sự thực đáng sợ nhảy ra, làm sao cô bình tĩnh nổi.

"Cô ấy thì sao? Cô ấy cùng một loại người với anh sao? Em không tin, nhất định là hai người đang lừa em!" Lưu Xảo ôm đầu lắc nguầy nguậy.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai Lưu Xảo, khi Lưu Xảo vừa ngẩng đầu, cơ thể Diệp Lăng bỗng nhẹ bẫng, lơ lửng trên không trung.

Hai tay chạm trời, lòng bàn tay cũng có ánh nắng óng ánh đang nhảy nhót.

Táng Hoa ở bên cạnh thì nhún vai: "Tôi không được biến thái như anh ấy, có điều cũng có thể làm được những chuyện người thường không làm được."

Nói rồi, Táng Hoa ấn mũi chân một cái, cơ thể như thạch sùng đi vững trên tường, đi một vòng trong phòng rồi mới rơi xuống.

Lưu Xảo mở to hai mắt nhìn, còn chưa lên tiếng, bàn tay thon dài của Táng Hoa búng một cái, một cốc thủy tinh để trên mặt bàn cách đó không xa lập tức nổ tung, vụn thủy tinh rơi đầy đất.

Kỳ tích, ở trong mắt Lưu Xảo, tất cả là kỳ tích, thậm chí không cách nào dùng khoa học để giải thích.

Chẳng lẽ những gì mình học được khi còn bé đều là giả sao?

Thậm chí Lưu Xảo có chút hoài nghi cuộc đời, hoài nghi có phải mình đang sống trong mơ hay không.

"Xảo Nhi, em có muốn tu luyện thành tiên giống như bọn anh hay không? Sống mãi không chết?" Diệp Lăng ngồi vào bên người Lưu Xảo nhẹ giọng hỏi.

Tu luyện thành tiên, sống mãi không chết?

Chẳng phải đây là chuyện chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết sao?

Không thể tưởng tượng nổi, đầu Lưu Xảo bị quá tải, ngơ ngác hỏi một câu: "Bây giờ hai người đã thành tiên rồi à?"

"Ông xã xem như chính thức bước vào con đường tu tiên, mà tôi còn kém một bước, có điều ở trong đời thường, có lẽ đã là thần mà mọi người hay nói tới rồi." Táng Hoa đáp.

Thần, có phải lợi hại như Captain America, Batman, thậm chí là quái vật xanh không lồ hay không.

"Tồn tại như Captain America sao" Trong đầu Lưu Xảo hiện lên phim viễn tưởng.

Táng Hoa nhếch môi: "Ba tháng trước chị vừa mới giết Captain America, cũng chính là nguyên mẫu như mọi người nhìn thấy trong phim, có điều rất đáng tiếc, anh ta đã già, không còn sức đánh trả nữa."

"Diệp đại ca, nếu như thành tiên, có phải sẽ trẻ mãi không già đúng không?" Lưu Xảo lập tức nghĩ tới chuyện gì, trở nên kích động.

Diệp Lăng sững sờ, vỗ vỗ đầu, sao lại quên mất chuyện này nhỉ, tuổi trẻ và vẻ đẹp là điều mà không người phụ nữ nào có thể kháng cự.

"Yên tâm đi, không chỉ sẽ trẻ mãi, hơn nữa sẽ còn trở nên xinh đẹp hơn, tối thiểu nhất da thịt của em sẽ còn đẹp hơn trẻ em mới sinh, mà còn mãi mãi không có nếp nhăn khóe mắt gì đó."

Đôi mắt Lưu Xảo lập tức phát sáng, vội vàng gật đầu: "Diệp đại ca, em muốn được như hai người, dù khổ dù khó em cũng không sợ!"

Nói rồi, Lưu Xảo đi đến bên cạnh, kéo nhẹ tay Táng Hoa: "Chị, sau này em có gì không hiểu, nhờ chị dạy em nhé."

"Yên tâm đi em gái, về sau chúng ta cùng tu luyện, nhanh chóng vượt qua tên khốn này, sau này anh ấy dám chọc giận chúng ta chúng ta sẽ đánh anh ấy!" Táng Hoa nói, còn hung tợn quơ quơ nắm đấm.

Diệp Lăng nhìn một màn trước mắt, vui vẻ gật nhẹ đầu, cuối cùng cũng thay đổi được suy nghĩ của cô gái nhỏ này rồi.

Mà lúc này, Lưu Xảo lại đi đến bên cạnh Diệp Lăng: "Diệp đại ca, anh có thể dẫn em bay không? Từ nhỏ em đã có một ước mơ là mọc ra đôi cánh, bay giữa không trung như thiên sứ vậy."

Cánh thiên sứ?

"Yên tâm đi Xảo Nhi, để bao giờ ông xã nhổ một đôi cánh thiên sứ rồi chúng ta nướng ăn, để em mau chóng mọc ra một đôi!" Diệp Lâm cười hì hì nói.

Trên trán Lưu Xảo lập tức chảy ba vạch đen, cái người này, làm ô nhiễm giấc mơ tuổi thơ của cô rồi.

"Xảo Nhi, đi, ông xã dẫn em đi ngắm bầu trời đêm Đông Hải!" Diệp Lăng nói rồi, mở cửa sổ ra, ôm Lưu Xảo, nhảy vào không khí bay giữa không trung.

"Oa! Bay thật này, quá thần kỳ!" Lưu Xảo ôm chặt cơ thể Diệp Lăng, không dám buông tay, thậm chí ngay cả cúi đầu nhìn cũng không dám.

Nếu như là hôm qua, dù có đánh chết Diệp Lăng, hắn cũng không bay được, nhưng bây giờ hắn đã chính thức bước vào Trúc Cơ kỳ, chân khí tràn trề trong cơ thể, dù có bay cả ngày cũng không hề hấn gì.

"Chồng à, em yêu anh!" Lưu Xảo ôm chặt cơ thể Diệp Lăng nói khẽ, tiếng gió nuốt lấy lời của cô.

Thính lực của Diệp Lăng cực tốt, sao có thể không nghe thấy, hắn cảm giác được lồng ngực dần dần trở nên ẩm ướt, lập tức biết là Lưu Xảo khóc.

"Xảo Nhi, anh xin lỗi!" Diệp Lăng vừa định nói, Lưu Xảo đã lắc mạnh đầu.

"Không! Anh không hề có lỗi với em, càng không để em chịu tủi thân."

"Đúng, em nhìn thấy Táng Hoa trong lòng không thoải mái, thế nhưng khi em biết anh là người tu luyện, tất cả đã biến mất."

"Đúng vậy, em yêu anh, sao em có thể ích kỷ được, em không thể bên anh cả đời, cho nên, sao em có thể bắt anh toàn tâm toàn ý với em cả đời được."

"Vì thế em phải cố gắng, cố gắng tu luyện, ở bên anh vĩnh viễn!"

"Trẻ trung, xinh đẹp, sống mãi không chết, tất cả đều không quan trọng."

"Quan trọng là anh ở bên em!"

"Khi em khó khăn nhất, anh xuất hiện ở bên cạnh em, giúp đỡ em, giúp đỡ người nhà của em, quan tâm em thương tiếc em."

"Em phải cố gắng, cả đời này, dù có khó khăn, em cũng muốn đi tiếp cùng anh."

"Bây giờ em mới biết, có được, có lẽ không phải chiếm lấy, nhưng là vĩnh cửu!"

"Nắm tay anh, em mới có thể an tâm, an tâm cả đời."

Diệp Lăng ôm chặt Lưu Xảo, không nói gì, lúc này, không nói gì là câu trả lời tốt nhất.

Trái tim hai người đập thình thịch, hòa vào nhau.

Trong bầu trời đêm, hai bóng người lướt qua, như động đến ánh sao trốn sau mây đen, ánh sao lấp lánh chiếu xuống, kéo dài bóng hai người trong bầu trời đêm.

Bình Luận (0)
Comment