Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 151 - Chương 151: Gian Khổ Sắp Tới!

Chương 151: Gian khổ sắp tới!

Bóng dáng hai người trong bầu trời sao như vĩnh hằng, quấn chặt lấy nhau.

“Chồng à, cả đời này anh là chồng của em, em là thuốc bôi trên da chó, anh đừng hòng vứt bỏ em!” Lưu Xảo thét lớn.

Diệp Lăng cũng dõng dạc đáp lại: “Nha đầu ngốc, cả đời này, bất kể là ai cũng không thể mang em rời khỏi anh được!”

Xuống bích lạc, vào hoàng tuyền, đạp cửu u, bất kể là ai cũng không mang em đi được, dù có lạc mất em, anh cũng sẽ tìm em trở về, vĩnh viễn!

Cô vợ nhỏ à, anh chỉ thuộc về em!

Bay hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người mới về tới nhà, Táng Hoa để lại một tờ giấy, nói cho hai người mình đi ngủ trước.

Lưu Xảo thấy vậy, sắc mặt đỏ bừng, sự ám chỉ quá rõ nha. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Diệp Lăng, mặt cô đỏ như nhỏ máu.

“Hì hì, vợ ơi, anh tới đây!” Nói rồi, Diệp Lăng nhào về phía Lưu Xảo.

Dưới tiếng kêu của Lưu Xảo, từng chiếc nội y bay ra, trắng mịn nõn nà.

Trên giường, Lưu Xảo thẹn thùng che đi vị trí bí mật của mình, vẻ mặt xấu hổ nhìn Diệp Lăng. Có điều hai tay cô nhỏ, không sao che đi được hai khối sóng lớn kia.

"Xin tướng công thương tiếc nô gia." Nhìn Diệp Lăng nhìn mình như sói hoang, Lưu Xảo buông lỏng mọi trói buộc, chuyển sang quỳ trên giường, mặc cho cảnh xuân lộ ra.

Da thịt trắng nõn như tuyết, dưới ánh đèn dịu nhẹ phản xạ lại ánh sáng mê người, cơ thể hơi run nhẹ tỏa ra sức quyến rũ khiến người ta nổ mạch máu, bờ môi phấn hồng khẽ đóng khẽ mở như đang lôi kéo hồn phách trong cơ thể Diệp Lăng.

Diệp Lăng gầm nhẹ một tiếng, nhào lên giường, nhất thời cảnh xuân ngập phòng, từng tiếng thở dốc trầm thấp chậm rãi vang lên trong phòng, khiến nhiệt độ trong phòng tăng cao.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng, Diệp Lăng mở hai mắt, nhìn Lưu Xảo nhỏ nhắn đáng yêu cuộn người vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Tối hôm qua mai nở ba độ, khiến Lưu Xảo mệt gần chết, cô theo bản năng vặn vẹo cơ thể mê người chui vào trong lòng Diệp Lăng, có lẽ cảm giác được Diệp Lăng tỉnh, cô cũng mở đôi mắt nhập nhèm.

“Ông xã, sao anh đã tỉnh rồi?” Lưu Xảo lẩm bẩm nói, xoa hai mắt ngồi dậy.

Đột nhiên cô kêu lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, vội kéo chăn che cảnh xuân lộ ra của mình.

Diệp Lăng lại cười xấu xa: “Hì hì, sao vậy, đêm qua em không thẹn thùng như vậy mà.”

Nghĩ đến chuyện đêm qua, Lưu Xảo xấu hổ chui tọt vào trong chăn, không dám thò đầu ra.

Nửa tiếng sau, hai người mới ra khỏi phòng, sắc mặt Lưu Xảo đỏ hồng, đương nhiên, hai người không thật sự làm chuyện đó, có điều dù vậy, Diệp Lăng vẫn khiến cả người Lưu Xảo nhũn ra, cuối cùng cô phải liên tục xin tha mới tha cho cô.

Phòng ăn tầng một, Vương Thục Phân đã nấu xong, nhìn thấy Diệp Lăng và Lưu Xảo đi xuống, trên mặt lập tức cười tươi. Người từng trải như bà dĩ nhiên biết hai người đã làm gì.

Lưu Xảo vừa nhìn thấy Vương Thục Phân, lập tức cúi đầu không dám ngẩng lên: “Dì, để cháu đi phòng bếp lấy bát đũa.”

“Không cần đâu, Tiểu Hoa đang ở trong đấy rồi, cháu nha, vẫn cần phải nghỉ ngơi, hôm qua chắc thằng bé giày vò cháu mệt lắm đúng không?” Dường như Vương Thục Phân không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, nói thẳng ra.

Lưu Xảo sửng sốt, rồi lập tức dậm chân kéo tay Vương Thục Phân yêu kiều nói: “Dì, sao dì lại nói thế.”

Vương Thục Phân nhìn vẻ mặt đắc ý của Diệp Lăng, lại nhìn Lưu Xảo, bĩu môi: “Chậc chậc, nhìn cháu kìa, còn không cho nói, da mặt cháu mỏng quá.”

“Có điều Xảo Nhi, cháu hãy mau sinh cho dì một thằng cu mập đi, đến lúc đó dì sẽ nuôi cho hai đứa, bằng không chờ đến khi dì già rồi, dì muốn chăm cho cũng không chăm được đâu.” Lời của Vương Thục Phân càng khiến Lưu Xảo hận không thể chui xuống đất.

Lúc này Táng Hoa cầm bát đũa đi ra, bốn người ngồi vào bàn, bắt đầu ăn cơm, trong bữa cơm Vương Thục Phân dặn dò Lưu Xảo câu được câu chăng, khiến Lưu Xảo dở khóc dở cười.

Mà lúc này, trong một tòa nhà văn phòng nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, một người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng tốt mặt mày âm trầm, nước mắt chảy ra.

“Tôi muốn bọn họ bắt được hung thủ trong vòng một tuần! Không! Ba ngày, tôi chỉ cho bọn họ thời gian ba ngày, nếu không, nói với bọn họ, cho dù tôi chết cũng không cho bọn họ được sống yên đâu!” Người phụ nữ gào thét điên cuồng, một tay gạt bình sứ vẽ màu thời Càn Long rơi xuống đất vỡ toang.

Mấy người đứng đối diện bà ta đầu đầy mồ hôi, liên tục kêu vâng, cơ thể run run lui đi, lúc này bọn họ nào dám chọc vào người phụ nữ đang phải chịu đựng nỗi đau mất con này chứ.

Người phụ nữ này, chính là mẹ của Lâm Hoa - Phùng Ngọc Đình. Lúc này bà ta vừa mới biết tin Lâm Hoa chết, cái chết của con trai độc nhất khiến bà ta suýt nữa sụp đổ.

Bà ta cầm lấy điện thoại gọi đi, sau khi được kết nối không chờ bên kia nói gì, bà ta đã nói thẳng: “Giúp tôi chuyển lời cho hai giới hắc bạch của Đông Hải, ai động vào Lâm Hoa, Phùng Ngọc Đình tôi sẽ khiến già trẻ một nhà của kẻ đó không được chết tử tế!”

Sau khi nói xong, bà ta lập tức cúp máy, gọi cú điện thoại khác: “Giúp tôi liên lạc với người của doanh trại huấn luyện Siberia, tôi muốn giết người!”

Doanh trại huấn luyện Siberia là địa ngục nổi tiếng thế giới, người bước ra từ nơi đó đủ sức khiến cả thế giới sợ hãi. Tử Thần đã từng tung hoành thế giới ngầm nhiều năm chính là kẻ mạnh bước ra từ Siberia.

Người bà ta muốn giết không phải ai khác, chính là Diệp Lăng, bởi vì chỉ có Diệp Lăng mới có thâm cừu đại hận với Lâm Hoa, điểm này, Phùng Ngọc Đình rất rõ ràng, tuy rằng bây giờ chưa thể xác nhận là Diệp Lăng giết Lâm Hoa.

Có điều bây giờ đối với Phùng Ngọc Đình mà nói, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, con trai đã chết, phàm là người có thù oán với con bà ta đều phải chết.

Bất kể pháp luật, đúng sai đều không sánh bằng con bà ta.

Nghĩ đến đây, bà ta do dự vài phút, cầm điện thoại gọi đi, đây là số điện thoại mà suốt hai mươi năm qua bà ta chưa từng quên song không hề gọi.

Tút… tút… tút.

Điện thoại được nhận, Phùng Ngọc Đình trầm giọng nói: “Tôi là Phùng Ngọc Đình, tôi muốn tìm ông cụ.”

Người bên kia điện thoại lập tức sửng sốt, sau đó mừng rỡ, vội vàng đưa điện thoại cho cụ già bên cạnh, Phùng Ngọc Đình không chờ cụ già nói chuyện, giọng bà ta lạnh băng: “Lâm Hoa chết rồi, cháu ngoại của ông đã chết rồi, tôi muốn báo thù!”

Bên kia điện thoại trầm ngâm nửa phút, rồi có âm thanh già nua truyền đến: “Ta đã già rồi, nhiều năm như vậy không hề làm tròn trách nhiệm của người cha, con gái của ta, cứ thoải mái mà làm đi, dù trời có sập cha cũng đỡ cho con!”

Phùng Ngọc Đình nhắm chặt mắt, nước mắt kém cỏi chảy xuống, bà ta cố gắng bình ổn cảm xúc rồi nói: “Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ về thăm ông!”

Không chờ bên kia điện thoại nói gì nữa, Phùng Ngọc Đình đã cúp điện thoại, rồi sau đó lại gọi một cuộc, lần này được nhận rất nhanh.

“Ngọc Đình, làm sao vậy? Có phải Tiểu Hoa lại gây họa rồi không? Em xem sao rồi xử lý đi, lát nữa anh còn có cuộc họp.” Giọng nói sang sảng của một người đàn ông trung niên truyền đến.

Phùng Ngọc Đình nghiến răng nghiến lợi nói: “Họp họp họp! Chỉ biết họp thôi hả! Con trai chết rồi còn họp cái rắm!”

Chữ chết vừa thốt ra, bên kia im bặt, rồi cạch một tiếng, điện thoại rơi xuống mặt đất.

“Ngọc Đình, em đang nói đùa với anh sao?” Giọng người đàn ông đó run rẩy, kèm theo vẻ không thể nào tin được.

Giọng Phùng Ngọc Đình lành lạnh: “Con trai chết rồi, tôi muốn báo thù! Báo thù!”

“Chờ anh, bây giờ anh sẽ trở về từ nước Mỹ, ai động đến Tiểu Hoa, anh sẽ khiến cả nhà đó phải chôn theo!” Bên kia điện thoại như dã thú than khóc, khiến người ta nghe mà nổi da gà.

MưCCncOảasjZjNwgḊ gió sắp đến, mà Diệp Lăng lại phải đứng mũi chịu sào.

Mà lúc này kẻ đầu têu lại đi dạo một mình trong trung tâm thương mại phồn hoa, bởi vì hai người Táng Hoa và Lưu Xảo đang dào dạt hứng thú làm móng tay ở trong đây.

“Ôi, đúng là vô nhân tính, bỏ mặc chồng mình ở đây không thèm quan tâm, đỏm dáng!” Diệp Lăng bĩu môi tủi thân nói.

Bình Luận (0)
Comment