Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 152 - Chương 152: Ba Người Phụ Nữ Một Sàn Diễn

Chương 152: Ba người phụ nữ một sàn diễn

Diệp Lăng đi lang thang trong trung tâm thương mại, bây giờ hắn cũng không rảnh đi mân mê những viên thuốc kia.

Cái thứ nhất, bây giờ hắn không thiếu tiền, hơn nữa còn có rất nhiều tiền, tài sản vài tỷ đủ để dọa một người bình thường chết khiếp, đâu còn phải đứng rao hàng ở đường phố mỗi ngày giống như đầu gấu nữa.

Cái thứ hai, bây giờ thuốc của hắn rất nổi tiếng trong giới, đừng nói là bán, cứ nửa tháng luyện một lò đan, nhiều nhất không đến hai giờ đã bán sạch toàn bộ.

"Ừm, xem ra vẫn phải làm mấy phương pháp phát tài nữa, bây giờ bán đan dược quá ít giá trị." Diệp Lăng sờ cằm sáng mắt nhìn anh anh yến yến đi trong trung tâm thương mại.

Mặc dù bên người có hai đại mỹ nữ, thế nhưng xin nhờ, đàn ông mà, làm gì có ai thỏa mãn với chuyện như thế này.

Em gái tươi mát, tổng giám đốc bá đạo, sát thủ máu lạnh, cảnh sát hấp dẫn, chị gái xã hội đen, chậc chậc, ngẫm lại Diệp Lăng thật hưng phấn.

Đàn ông mà, có thể làm được loại tình trạng này thì chết cũng đáng giá, cuối cùng hắn cũng biết vì sao sau khi có phi tử tuyệt sắc, quân vương cổ đại lại không lên triều cả ngày.

Chỉ chuyên tâm chiến đấu sinh long hoạt hổ trên giường, ai rảnh mà nghe một đám đại thần lải nhải.

"Khuôn mặt này cũng được, dáng người hơi kém, không biết ngực nhỏ mông nhỏ có thể ăn thuốc bổ được không."

Diệp Lăng nhìn thấy một cô gái mặc váy dài hồng liền đi tới trước mặt cô ta, vẻ mặt nghiêm túc.

"Bản tiên đế tinh thông xoa bóp ngực nhiều năm, ngực nhỏ thậm chí ngực phẳng dưới bàn tay ma thuật của bản tiên đế đều có thể khởi tử hồi sinh, hơn nữa bản tiên đế còn tinh thông y thuật, mang trong mình lòng từ bi thương người, không thu chút xu bạc."

"Không uống thuốc không châm cứu, mỗi ngày chỉ cần nửa giờ xoa bóp thủ công, tuyệt đối khiến bộ ngực của cô biến thành B, biến thành C, thậm chí biến thành D cũng không phải là giấc mơ!"

"Thế nào tiểu thư, cân nhắc không?"

"Chúng ta có duyên, nếu không, cho tôi một trăm vạn tôi cũng sẽ không ra tay, người tu thành tiên lấy duyên phận định nhân quả, thí chủ, xin cô hãy trân trọng mối duyên phận khó có được này."

Diệp Lăng giống như đầu gấu, mặt mũi tràn đầy tươi cười tủm tỉm nhìn cô gái đối diện.

"Đồ dở hơi." Cô gái liếc Diệp Lăng một cái, nói ra ba chữ rồi quay người rời đi.

Diệp Lăng ngẩn người: "Mẹ nó! Nhân quả của bản tiên đế cô cho rằng dễ kết như vậy à!"

"Này, đồ bệnh thần kinh kia, cho bản tiểu thư xem thử đi." Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.

Diệp Lăng lập tức hí hửng, ha ha, Khương Thái Công câu cá, có người nguyện mắc câu rồi.

"Cô gái cô yên tâm, dưới bàn tay ma thuật của bản tiên đế, tuyệt đối có thể khiến cô như cây khô gặp mùa xuân, nói trắng ra, những người như các cô chính là thiếu khuyết đàn ông chúng tôi quan tâm."

"Hormone nam tính trong cơ thể bài tiết quá nhiều, chẳng qua chút lòng thành, hai cánh tay của bản tiên đế là đủ rồi."

Nói xong, Diệp Lăng chớp mắt xoay người, hai tay không ngừng hoạt động, nhưng sau khi hắn xoay người sang chỗ khác để thấy rõ mặt người đó thì lập tức ngẩn người.

"Mẹ nó, cảnh sát Ninh, cô đùa tôi à, cho dù ngực cô giống như đu đủ thì bản tiên đế cũng bất lực, nhưng mà, tôi có thể khiến cho nó trở nên rất săn chắc nha." Diệp Lăng đỡ trán cười nói.

Người đối diện không phải ai khác mà chính là Ninh Ngọc San, bởi vì là chủ nhật nên cô không mặc đồng phục, ngược lại mặc một chiếc váy dài màu đen, chân mang một đôi giày cao gót màu đen.

Xinh đẹp như yêu tinh, như hoa hồng màu đen, khiến cho người ta vừa nhìn đã rối loạn.

"Tới đây, anh để tay lên trên, tôi sẽ tố cáo anh đánh lén cảnh sát anh có tin không?" Ninh Ngọc San ưỡn ngực nói với vẻ mặt âm trầm.

Diệp Lăng ngẩn người, hai tay lập tức bóp về phía trước với tốc độ nhanh như chớp, òa, mềm nhũn, còn rất co dãn.

Sau khi bóp xong, Diệp Lăng nhảy liên tục mấy cái, nhảy đến chỗ cách Ninh Ngọc San hơn mười mét thì hai tay chống nạnh, vẻ mặt đắc ý.

Ninh Ngọc San nào nghĩ Diệp Lăng dám ra tay thật, hơn nữa còn ở nơi nhiều người như thế này, sắc mặt lập tức đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi.

"Diệp Lăng! Tên khốn kiếp, tôi làm thịt anh!" Ninh Ngọc San quát lên một tiếng, phóng về phía Diệp Lăng.

Diệp Lăng nhìn thấy Ninh Ngọc San lao về phía mình thì không khỏi kinh hãi, vội vàng né tránh: "Này, cô lý trí một chút, đây chính là trung tâm thương mại, người ta đều nhìn chúng ta đó."

"Hôm nay bà đây phải làm thịt anh!" Ninh Ngọc San đánh về phía Diệp Lăng.

Diệp Lăng vội vàng tránh: "Cô điên ư? Cô còn muốn giữ hình tượng cảnh sát nhân dân hay không?"

Ninh Ngọc San lao đến bên cạnh Diệp Lăng, điêu luyện giơ chân lên trực tiếp đá Diệp Lăng ngã xuống đất.

"Đại mỹ nữ, tôi sai rồi, nhiều người nhìn lắm đó, hai người chúng ta giống như khỉ vậy." Diệp Lăng nói xong lại cười hì hì, hai tay vẫn không ngừng lau dầu.

Xung quanh không ít người nhìn về phía hai người, sau khi xem thì lắc đầu, ai, người trẻ tuổi trong xã hội bây giờ càng ngày càng làm liều.

Một số người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi cũng đều bày ra vẻ mặt đau lòng tiếc rẻ, đây là tố chất gì vậy, hừ!

Nếu như người quấn quýt sờ soạng chấm mút với người đẹp kia là mình thì tốt biết bao, hừ, cải trắng bị tay heo sờ rồi.

Hai người cuối cùng cũng tách ra, Ninh Ngọc San quần áo không chỉnh tề, sắc mặt đỏ rực nhìn Diệp Lăng, bây giờ đang là mùa hè, quần áo vốn mỏng, mới vừa tiếp xúc thân thể cùng Diệp Lăng, chính cô lại có phản ứng.

Đều do tên khốn kiếp này đã ra tay khi trị liệu cho cô.

Thiếu chút nữa khiến cho cô mất hướng, nếu không làm sao bây giờ cô vẫn còn nhớ nhung hương vị lúc trước.

"Này, Diệp Lăng, anh tới một mình à?" Ninh Ngọc San sửa sang lại quần áo hỏi.

Diệp Lăng nhìn những vết xanh tím trên người mình, thở dài lắc đầu: "Không đâu, tôi đi cùng hai bà xã của tôi."

"Hai bà xã sao?" Ninh Ngọc San ngẩn người, có chút ngơ ngác.

Diệp Lăng gật gật đầu: "Đúng vậy, làm sao? Hai bà xã không được sao?"

"Hai bà xã sao?" Ninh Ngọc San không cam tâm lại hỏi một câu.

Diệp Lăng rất khẳng định gật gật đầu: "Làm sao? Tôi không phạm pháp, chúng tôi cũng không kết hôn, không cấu thành tội phạm, cô đừng lừa gạt tôi."

Vẻ mặt Ninh Ngọc San không tin, có điều đúng lúc này, Táng Hoa và Lưu Xảo lại tới đúng lúc.

Hôm nay Táng Hoa vẫn mặc bộ quần áo da ngắn như cũ, mái tóc dài màu hồng diễm trên khuôn mặt tinh xảo như yêu, cô đi tới khiến tất cả đàn ông đều có chút không kiềm chế được trái tim rung động.

Mà Lưu Xảo thì là mặc một bộ váy dài không tay màu vàng nhạt, tóc đen dài xõa trên bả vai, hơi thở nồng đậm thanh xuân.

Một xinh đẹp một thanh xuân, một quyến rũ một tươi mới.

"Ông xã, sao anh lại chạy tới nơi này." Lưu Xảo đi thẳng tới bên người Diệp Lăng ôm lấy cánh tay Diệp Lăng hỏi.

Táng Hoa cũng đi đến bên người Diệp Lăng ôm một cánh tay khác.

Mà cảnh này bị đàn ông xung quanh nhìn thấy, thiếu chút nữa từng người đã đi lên đánh chết Diệp Lăng.

Tên khốn kiếp, một người chiếm tận ba người đẹp tuyệt sắc, không biết để lại phần cơm cho chúng tôi à?

"Hai người này chính là bà xã mà anh nói à?" Ninh Ngọc San rõ ràng ngẩn người, đánh giá hai người rồi nhìn lại mình, người tốt như cô khi so sánh cùng hai người bọn họ cũng không có gì đáng kiêu ngạo.

Khuôn mặt, dáng người, da thịt, vậy mà đều không thể so với bọn họ.

"Ông xã, người đẹp kia là ai thế? Có phải là anh vừa mới kết nạp hay không?" Táng Hoa cười tủm tỉm nói.

Diệp Lăng vội vàng cười nói: "Là bệnh nhân, bạn bè, ha ha."

Mà Ninh Ngọc San đối diện rõ ràng ngẩn ngơ, lập tức cắn răng cười nói: "Có điều, hình như anh không có nói là bệnh nhân gì?"

Bầu không khí lập tức đông cứng, Diệp Lăng cảm giác được hơi thở mạnh mẽ của ba người phụ nữ đang điên cuồng va chạm.

Bình Luận (0)
Comment