Bệnh nhân?
Bệnh nhân còn khác nhau à?
Ông đây là bác sĩ, là danh y từ bi cứu thế đó, tất cả bệnh phức tạp khó chữa của phụ nữ vào trong tay ông đây đều có thể như cây khô gặp mùa xuân, làm sao còn có khác nhau?
"Tôi là bác sĩ, bác sĩ thì không phân biệt nghề nghiệp, người bệnh đều giống nhau, chức trách của tôi chính là lấy người bệnh làm trọng, làm sao còn có khác nhau?"
Diệp Lăng khinh thường cười một tiếng, đúng là, làm hại trái tim người ta đập thình thịch, mẹ nó thật là dọa người.
"Bác sĩ? Anh đơn thuần chỉ là một tên đầu gấu, đừng vũ nhục nghề nghiệp vĩ đại này." Ninh Ngọc San cười lạnh, không biết làm sao, cô nhìn thấy Táng Hoa và Lưu Xảo kéo bả vai Diệp Lăng, trong lòng liền tức giận.
Lưu Xảo và Táng Hoa nhìn nhau, gật gật đầu: "Ông xã, em cảm thấy là người bệnh gì, anh nói một chút cũng được."
Diệp Lăng nhìn Lưu Xảo với vẻ mặt khó tin, cô bé nghe lời này lại thay đổi thành dáng vẻ này từ lúc nào vậy, thật khiến người ta đau đầu nhức óc!
"Cái đó, là bệnh phụ khoa, còn có thể có bệnh gì chứ." Diệp Lăng nhỏ giọng lẩm bẩm, ngón tay không ngừng ma sát.
Ninh Ngọc San lại cười lạnh, nhìn Lưu Xảo và Táng Hoa: "Em gái, chúng ta đi uống ly cà phê tâm sự nhé?"
Hai người đều gật đầu, rất rõ ràng, hai người đều nhìn ra người phụ nữ có khuôn mặt không tầm thường này có quan hệ không rõ ràng với Diệp Lăng, đương nhiên muốn đi thăm dò.
Ba người mỉm cười, nắm tay nhau đi đến một quán cà phê ở lầu một, Diệp Lăng nhìn bóng lưng ba người rời đi, một mình lắc đầu thở dài.
Tục ngữ nói, ba người đàn bà thành cái chợ, lần này rất đặc sắc, không biết Ninh Ngọc San này muốn làm cái quỷ gì.
Trong quán cà phê, bốn người muốn một chỗ yên tĩnh, mỗi người muốn ly cà phê, người nào cũng không nói chuyện trước, bầu không khí rất kỳ lạ, Diệp Lăng nhìn ba người này biến hoá thất thường không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ nó quá tra tấn người ta, Diệp Lăng muốn nhấc chân chạy trốn, có điều vẫn nhịn xuống, bây giờ nếu hắn dám trốn, chỉ sợ trong nửa tháng giường Táng Hoa và Lưu Xảo sẽ thành khu vực cấm.
"Cái kia, mọi người uống nhanh lên..." Diệp Lăng miễn cưỡng mỉm cười, vừa muốn nói chuyện, trực tiếp bị ba người cắt ngang.
"Anh im miệng!"
"Đúng, ba người chị em chúng tôi đang tán gẫu, anh nhiều chuyện cái gì."
"Ông xã, em thấy, anh vẫn nên nghe thì tốt hơn."
Diệp Lăng nhìn ba người không hẹn mà cùng quát, không khỏi ngẩn người, mẹ nó, từ lúc nào ba người phụ nữ này to gan như vậy.
"Mọi người nói tiếp đi." Diệp Lăng nhỏ giọng lẩm bẩm, bưng cà phê uống cũng không được, không uống cũng không được, toàn thân giống như mọc gai, ngồi cũng không thoải mái.
"Em gái, tên khốn kiếp này không phải là người tốt, hai người các em phải cẩn thận, đừng để bị lừa gạt." Ninh Ngọc San nhấp một ngụm cà phê sau đó nghiêm túc nói.
Gáy Diệp Lăng dựng lên, cô nói ai, cô nói ai là tên khốn kiếp đó.
Táng Hoa và Lưu Xảo gật đầu, Diệp Lăng càng ngẩn ngơ, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ông lớn đây là tiên đế, là thần tiên vĩ đại đó, hai người các em không biết sao?
Lúc nào lại bị gắn mác tên khốn kiếp chứ, đúng là oan ức mà, khiến Diệp Lăng tan nát cõi lòng.
"Có điều, vì đã bị anh ta lừa gạt, chị em chúng em cũng đành theo anh ấy, không còn cách nào, có lẽ đây là số mệnh của chúng em." Táng Hoa lại khẽ cười một tiếng, nói khiến Diệp Lăng cảm động vô cùng.
Nhìn xem, nhìn xem, một nữ sát thủ như người ta còn có tu dưỡng, biết nói chuyện hơn hai người.
"Ngược lại là chị đó, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất rất tốt, về sau tìm bạn trai cũng đừng tìm loại người như anh ấy, coi chừng bị lừa." Lưu Xảo cũng cười tủm tỉm nói, vẻ mặt ngây thơ vô hại.
Trên mặt Diệp Lăng đầy e ngại, bây giờ ba người phụ nữ này đã bắt đầu giao phong a, trong từng câu nói đều ẩn chứa ý không tốt.
Bốn người ở trên chiến trường vô hình, thậm chí Diệp Lăng cảm giác được dường như chính mình đang bước vào một thời đại chiến tranh.
Xung quanh đều là mưa bom bão đạn, một mình đầu đội mũ sắt, mặc áo giáp tiến lên, gào thét lớn: "Trợ giúp, bản tiểu gia cần trợ giúp!"
"Ha ha, mọi người trò chuyện tiếp nhé, tôi đi ra ngoài một chuyến trước, bắp chân đều tê dại rồi." Diệp Lăng chỉ muốn chuồn đi lập tức, chuyện của phụ nữ hắn xen vào làm gì.
"Ngồi xuống!" Ba người phụ nữ đồng thanh quát.
Diệp Lăng ai oán ngồi vào chỗ ngồi, nghiến răng nghiến lợi, miệng lẩm bẩm, không còn chút tâm tư nào nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh.
Ba người phụ nữ chính thức bắt đầu giao đấu, lúc này IQ phụ nữ vô cùng tốt, chỉ sợ ngay cả Gia Cát Khổng Minh, Einstein đều phải bái phục.
Cái gì mà 36 kế, binh pháp tôn tử, từng mưu kế đều áp dụng vào trong lời nói, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, vận dụng vô cùng thành thạo.
Diệp Lăng lo lắng, âm thầm cầu nguyện, Phật Tổ ơi, Tam Thanh Đạo Quân ơi, phái một người xuống cứu tôi đi mà.
Nếu như bị Phật Tổ và Tam Thanh Đạo Quân biết Diệp Lăng lại bắt đầu tín ngưỡng bọn họ, chỉ sợ đều rơi lệ, vị cửu kiếp tiên đế làm hại tiên giới này lại bắt đầu tôn trọng bọn họ, quả là hiếm có.
Không biết có phải là bọn họ nghe thấy lời Diệp Lăng nói hay không, ngay lúc này, Diệp Lăng đột nhiên nhìn thấy người quen, tròng mắt lập tức sáng lên.
Thế nhưng một giây sau, thân thể Diệp Lăng lại khẽ run, khốn kiếp, tại sao lại một người nữa!
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, một cô gái yểu điệu đứng ở ngoài cửa sổ, vẻ mặt vui mừng nhìn Diệp Lăng ngồi bên trong cửa sổ.
Lâm Vũ Tình luôn vui vẻ lại đeo đồ trang sức trang nhã nhìn thấy Diệp Lăng mấy ngày không gặp lập tức kích động, trực tiếp chạy vào quán cà phê, Diệp Lăng vỗ trán một cái, thôi xong, chỉ sợ bộ xương già này của mình sắp bị các cô ấy xâu xé.
"Diệp đại ca, tại sao anh lại ở chỗ này, sao mấy ngày nay không gọi điện thoại cho em?" Lâm Vũ Tình đi thẳng tới chỗ bốn người ngọt ngào hỏi.
Cục diện lập tức thay đổi, trực tiếp nhắm vào Lâm Vũ Tình.
"Người đẹp, cô là gì của Diệp Lăng?" Ninh Ngọc San mỉm cười hỏi.
Cô gái ngốc Lâm Vũ Tình hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường, ngọt ngào cười nói: "Tôi là bạn gái anh ấy, chào mấy chị gái."
"Ừm, nên gọi là chị." Táng Hoa thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Diệp Lăng.
Lưu Xảo cũng vỗ trán, tên khốn kiếp đáng chết này, rốt cuộc bên ngoài có bao nhiêu cô gái?
"Vũ Tình, em đi dạo trước đi, khi về anh gọi điện thoại cho em nha." Nói xong, Diệp Lăng còn nháy mắt ra hiệu Lâm Vũ Tình.
Lâm Vũ Tình có chút mơ hồ, IQ của cô kém xa ba người này, dùng lời thông tục mà nói chính là ngốc, dùng lời trào lưu mà nói chính là ngốc nghếch ngây ngô.
"Đừng đi, đã đến rồi thì ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau tâm sự." Ninh Ngọc San trực tiếp kéo Lâm Vũ Tình ngồi vào bên cạnh mình, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Diệp Lăng.
Hừ, tên khốn kiếp, bà đây xem anh kết thúc như thế nào!
Rốt cuộc Lâm Vũ Tình cũng phát hiện ra gì đó không đúng, chỉ Diệp Lăng hỏi: "Diệp đại ca, bọn họ đều là?"
"Tôi là bệnh nhân của anh ta, ừm, bệnh nhân khoa phụ khoa." Ninh Ngọc San xung phong nói trước.
Còn Táng Hoa và Lưu Xảo thì chỉ chỉ Lâm Vũ Tình: "Chúng tôi giống như cô."
Lâm Vũ Tình hít một hơi lạnh, hốc mắt lập tức nóng lên.
Mà Diệp Lăng thì vẻ mặt âm trầm, đang ở giới hạn bùng nổ.