Trên đường Diệp Lăng gặp không biết bao nhiêu lần nguy cơ, mấy kẻ Bát Trọng Thần Linh kia đều là cường giả đỉnh phong trong cảnh giới của mình.
Diệp Lăng rất mạnh, nếu dốc toàn lực, hắn có thể chống lại Bát Trọng Thần Linh sơ kỳ thế nhưng tuyệt đối không thể chiến thắng.
Mà gặp phải nhiều cường giả như vậy, ngoại trừ chạy trối chết ra thì hắn không thể làm gì khác. Tây Vương Mẫu vẫn chưa đến mà cường giả Tích Huyết Lâu lại bị bao vây, cho nên hiện nay sự an nguy của Diệp Lăng chỉ có thể nắm trong tay chính mình.
“Đông phương Tiên Đế, đứng lại!"
Một vị Bát Trọng Thần Linh gầm lên giận dữ phía sau Diệp Lăng.
Đúng lúc này trước mặt Diệp Lăng xuất hiện hư ảnh một ngọn núi lớn.
Sương mù màu xám vô biên bao phủ toàn bộ ngọn núi, vô cùng quỷ dị.
“Tinh Linh sơn!"
Diệp Lăng cắn răng, mấy vị Thần Linh phía sau đã sắp đuổi kịp, hắn lập tức cắn răng quyết tâm lao về hướng Tinh Linh Sơn.
Tinh Linh Sơn chính là nơi cấm kỵ Khố Lý Kỳ từng nói với Diệp Lăng, không biết đã có bao nhiêu Cửu Trọng Thần Linh chết thảm trong đó.
Nhưng hiện nay, ngoại trừ xông vào Tinh Linh sơn này ra thì Diệp Lăng đã không còn con đường nào khác, cho nên Diệp Lăng hạ quyết tâm liều mạng!
Viu!
Trong thân thể Diệp Lăng thiêu đốt ác diễm, Tiến Lực không ngừng tiêu hao, hắn muốn liều mạng.
“Tên kia muốn vào trong Tinh Linh sơn ư? !”
“Hắn chán sống rồi, nhưng ta nghĩ có lẽ hắn chỉ đang hù dọa chúng ta mà thôi, vào đó chắc chắn sẽ phải chết, hắn sẽ không ngu vậy đâu.”
“Nói nhiều như vậy làm gì, đuổi theo!"
Rầm rầm!
Từng thân ảnh lao đi, còn Diệp Lăng thì đã tới sát Tinh Linh Sơn, đến bên rìa sương mù màu xám.
“Có gan thì đi theo lão tử nào!"
Diệp Lăng hít sâu một hơi, khai hỏa toàn bộ chiến lực trong cơ thể, Cửu U Đế Công điên cuồng vận chuyển, sau đó hắn lao vào trong màn sương. Các Bát Trọng Thần Linh ngừng lại, nhìn thân ảnh Diệp Lăng biến mất trong Tinh Linh Sơn, bọn họ nghiến răng nghiến lợi.
“Đáng chết, hắn sẽ chết!”
“Chết càng tốt, chúng ta đỡ mất công động thủ, mau trở về trợ giúp đi!”
Mấy tôn Bát Trọng Thần Linh xoay người rời đi, bọn họ không hề có ý định tiến vào Tinh Linh Sơn, bọn họ biến mất trong hư không.
Tinh Linh Sơn sương mù bao phủ mông lung quỷ dị.
Lúc này Diệp Lăng đã xuyên qua sương mù, xuất hiện ở trên núi, hắn kinh ngạc nhìn bốn phía.
Cả ngọn núi u ám không chút sinh cơ, thậm chí đá trên núi còn có vết máu ban bác đã ăn mòn đến trong lòng núi.
Nơi Diệp Lăng đang đứng là dưới chân núi, trước mặt hắn chỉ có đường núi gập ghềnh kéo dài đến đỉnh núi thần bí không ai biết rõ.
Vù vù.
Đột nhiên, từng đạo lệ phong sắc như đao thổi đến, Diệp Lăng không tự chủ co rụt lại, hắn cảm thấy cơn ớn lạnh xuyên tim.
Dường như cơn gió này đang thấm vào xương cốt hắn, mỗi đợt gió đều như một lưỡi đao chém vào xương khiến hắn đau đớn khó nhịn.
“Tiến Lực của ta!"
Đột nhiên Diệp Lăng trừng to mắt, cảm nhận Tiền Lực dần dần biến mất trong cơ thể, hơn nữa Cửu Đại Tiên Anh cũng bị một lực lượng bá đạo thần bí phong ấn hoàn toàn.
Trên Cửu Đại Tiên Anh có các tia sáng như ẩn như hiện bao phủ giam giữ chúng hoàn toàn.
Sắc mặt Diệp Lăng khó coi, cảm giác này giống như khi ở trong Kinh Thiên Sơn như đúc, thậm chí còn khó chịu hơn.
Tối thiểu ở trong Kinh Thiên Sơn, tất cả mọi người đều không thể sử dụng Tiến Lực, dù là Thánh Nhân thì cũng không ngoại lệ, đó là quy tắc thiên đạo.
Nhưng ở chỗ này thì quỷ mới biết rốt cuộc là vì sao, hơn nữa nơi đây nguy cơ tứ phía, Tiên Lực bị phong ấn khiến tình cảnh của Diệp Lăng càng thêm gian nan nguy hiểm.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, trái tim bất an từ từ bình tĩnh lại, sau đó hắn bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
“Truyền âm cũng không được, xem ra nếu muốn quay đầu đi ra ngoài thì cũng chỉ là tử lộ"
Diệp Lăng quay đầu lại nhìn màn sương bao phủ ngọn núi, hắn lắc đầu, phi thẳng đến con đường gập ghềnh lên núi. Nếu không quay lại được vậy thì cứ tiến lên thôi! Đến Cửu U Hoàng Tuyền mà Diệp Lăng còn xông qua được, vậy Tinh Linh Sơn này có là gì.
Nhưng khi Diệp Lăng đạp lên sơn đạo, đột nhiên trong hư không xuất hiện từng chùm tinh quang rực rỡ.
Ong ong!
Một cỗ lực lượng quỷ dị lập tức tràn ngập toàn bộ ngọn núi, ngay sau đó, Diệp Lăng trừng mắt cúi đầu kinh ngạc nhìn xuống dưới chân.
Ngọn núi đang đung đưa, toàn bộ Tinh Linh sơn không tự chủ lung lay theo, cơn rung chấn rất mạnh.
“Đáng chết, chuyện gì đang xảy ra? !"
Diệp Lăng nghiêng ngả, ngay sau đó dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một khe nứt lớn vô cùng chói mắt.
“Con bà nó! !"
Diệp Lăng mắng to, điểm mũi chân nhanh chóng lao lên núi.
Diệp Lăng chạy không ngừng nghỉ, hắn mượn lực quán tính lao vội về hướng đỉnh núi.
Nhưng khe nứt kia càng ngày càng lớn, cuối cùng đã rộng đến mười thước, gần như chia đôi toàn bộ ngọn núi.
“Đáng chết, cái quỷ gì vậy? !"
Diệp Lăng không ngừng mắng, Tinh Linh sơn này quá quỷ dị, khiến hắn khó lòng phòng bị. Trong khe nứt không ngừng phun trào dòng khí màu xám, mang theo lực ăn mòn vô cùng kinh khủng.
Luồng khí mạnh mẽ thổi đến, góc áo Diệp Lăng không cẩn thận bị phun trúng, nó trực tiếp hóa thành bột phấn.
“Mẹ nó!"
Diệp Lăng kinh hãi, sao nó lại đáng sợ như vậy?
Rầm rầm rầm!
Lòng núi vẫn đang đung đưa kịch liệt, khe nứt đã ngừng mở rộng, nhưng vẫn giữ nguyên hiện trạng là một cái khe rộng đến 10 thước.
Lúc này, tinh quang trong hư không chiếu rọi xuống.
Khi tinh quang mịt mù bao phủ toàn bộ lòng núi, sắc mặt Diệp Lăng hoàn toàn thay đổi! Thân thể hắn không khống chế được, dừng trên một tảng đá xanh, muốn động đậy cũng không thể. Trong cơ thể hắn, lực lượng khủng bố như bị người tóm chặt không buông, hắn căn bản không thể phản kháng.
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo cỔ xuống lưng.
Lần đầu tiên hắn biết rằng mình cũng biết sợ hãi.