Từ khi chuyển thể tới nay, dù là thời điểm Diệp Lăng đốt sạch ngọn lửa sinh mệnh ở Trái Đất thì hắn cũng chưa từng Sợ hãi. Nhưng giờ khắc này Diệp Lăng thật sự sợ hãi, hắn không tự chủ nhìn bốn phía.
Tinh quang chiếu sáng Tinh Linh Sơn, dòng khí phóng ra từ khe nứt đã biến mất, gió lạnh cũng đã ngừng lại, không còn chút động tĩnh nào.
Nhưng hoàn cảnh quỷ dị như vậy khiến Diệp Lăng không dám thở mạnh, bởi vì hiện tại hắn như đang ở trong một không gian cô đọng.
Nơi đây hoàn toàn tĩnh mịch, như một thế giới chân không, không có chút động tĩnh nào, thậm chí có vẻ không khí cũng không lưu thông. Âm! Đột nhiên, Diệp Lăng trừng to mắt, hắn cảm thấy máu tươi trong cơ thể như đang bị một cỗ lực lượng thần bí rút ra.
Vèo vèo!.
Dòng máu vốn tràn đầy trong cơ thể lúc này lại đảo chiều, chui ra khỏi thân thể, nhỏ giọt xuống đất.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? !"
Trong lòng Diệp Lăng điên cuồng hét lên, chuyện này quá khó tin, máu tươi của hắn điên cuồng chảy ra ngoài không thể khống chế.
Tí tách, tí tách!
Máu tươi nhuộm đẫm một mảng mặt đất, thoạt nhìn rất ghê rợn.
Chuyện quỷ dị này khiến Diệp Lăng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, hơn nữa máu tươi mang theo sinh cơ mênh mông không ngừng chảy ra khiến sắc mặt Diệp Lăng trở nên tái nhợt.
Diệp Lăng trừng mắt, ngay cả nói cũng không làm được, chỉ có thể trở mắt nhìn máu tươi bị lực lượng thần bí rút ra.
“Làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ? !"
Diệp Lăng không ngừng tự nhủ, nếu tiếp tục như thế, e rằng hắn sẽ trở thành thấy khô.
Vũng máu tươi trên mặt đất vô cùng chói mắt, thoát khỏi cơ thể Diệp Lăng, nó đã mất đi sinh cơ và sức sống cuồn cuộn vốn có.
Đáng chết, chẳng lẽ mình phải chết tại nơi quỷ quái này sao?"
Diệp Lăng miệng lưỡi khô khốc, thân thể không tự chủ run rẩy, thậm chí không cách nào khống chế, hắn đã cực kì suy yếu. Âm!
Nhưng đúng lúc này, chút máu tươi còn lại trong cơ thể Diệp Lăng ầm ầm bạo động sôi trào. Ồng ộc Máu tươi dâng trào, Diệp Lăng lập tức sững sờ, vô cùng kích động, huyết mạch thượng cổ trong cơ thể hắn đã tự động mở ra! Trong cơ thể, lực lượng thượng cổ tràn đầy trong huyết mạch từ từ thức tỉnh, máu tươi trong cơ thể dường như đã hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc.
Ong ong Đồng thời, tinh quang rực rỡ lặng lẽ xuất hiện ngoài cơ thể hắn, tràn ngập xung quanh thân thể, bao vây hắn lại.
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Giờ khắc này, quanh thân Diệp Lăng, trong vô số tinh quang, đột ngột xuất hiện bảy vì sao huy hoàng Bắc Đấu Thất Tinh!
Bảy vì tinh tú rực rỡ bay quanh Diệp Lăng, tản ra thần uy cuộn trào mãnh liệt.
Ba!
Lúc này, thân thể Diệp Lăng bỗng nhiên chấn động, lực lượng đáng sợ khống chế hắn đột nhiên bị phá tan.
Bịch.
Diệp Lăng ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn dị tượng huyền diệu quanh mình.
Rầm rầm!
Khi Diệp Lăng ngã xuống, máu tươi vốn đã đọng lại trên mặt đất đột nhiên chảy về một cách quỷ dị. Tất cả chui vào thân thể Diệp Lăng, xông thẳng tới huyết mạch thượng cổ đang sôi trào.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? !"
Diệp Lăng trừng mắt nhìn tình cảnh quỷ dị không thể giải thích này, cảm thấy não mình đang ngừng hoạt động. Ầm ầm!
Lúc này khe nứt lớn từ từ khép lại, thế giới quỷ dị khôi phục bình thường.
Vù vù.
Không khí lưu thông, gió nhẹ thổi qua, Diệp Lăng cảm thấy như mình vừa tỉnh lại từ trong mộng, tất cả đều không chân thực.
“Tiểu hữu, mời đến đỉnh núi gặp mặt một chút"
Đột nhiên một thanh âm đạm mạc vang lên, Diệp Lăng chấn động, gắng gượng bò dậy nhìn ngọn núi trống vắng trước mặt.
Máu tươi mất đi đã trở về, hơn nữa sau khi thanh âm này vang lên, Tiên Lực bị phong ấn trong cơ thể lại khôi phục!
Từng đạo lực lượng bao vây Tiến Anh đã biến mất.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? !"
Diệp Lăng thì thào, cảm thấy như mình đang ở trong một thế giới kì quái không thể giải thích.
Hắn ngẩng đầu nhìn Sơn đạo gập ghềnh, cắn răng trực tiếp đi về hướng đỉnh núi.
Tình cảnh vừa rồi đã cho hắn biết, nếu người trong thế giới này muốn giết hắn thì hắn căn bản không thể phản kháng, vậy thì không bằng chủ động đến đó xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Sơn đạo gồ ghề, nhưng với Diệp Lăng đã khôi phục Tiến Lực thì chỉ như đi trên đất bằng.
Viu!
Hắn nhanh chóng phóng đi, khi tới đỉnh núi, hắn lập tức ngẩn người.
Trên đỉnh núi rộng lớn chỉ có một cái bàn đá và hai ghế đá.
Một thân ảnh già nua ngồi trên ghế đưa lưng về phía Diệp Lăng, không hề nhúc nhích chăm chú nhìn thiên địa.
“Ngồi đi"
Lão nhân đưa lưng về phía Diệp Lăng chậm rãi nói, sau đó lão mỉm cười xoay người lại, trên gương mặt già nua là đôi mắt đục ngầu tràn đầy thần sắc rực rỡ.
Diệp Lăng trực tiếp ngồi xuống ghế đá, nhìn lão nhân đối diện, há miệng nhưng không biết nên nói cái gì.
Lão nhân mỉm cười, sau đó chỉ điểm vào hư không, một bát trà màu đen lớn chừng bàn tay phiêu đãng hạ xuống bàn đá.
“Ngươi là người thứ 1627 tiến vào Tinh Linh sơn”
“Cũng là người duy nhất sống sót”.
Lão nhân chậm rãi nói, khẽ cười nhìn Diệp Lăng.
Diệp Lăng choáng váng, 1627, trừ hắn ra, toàn bộ đều bị lão nhân này giết U? “Nếu ngươi không phải truyền nhân Bắc Đẩu Tinh Quân, không có huyết mạch thượng cổ, không phải người tam giới, vậy thì người cũng đã chết"
Lão nhân chậm rãi nói tiếp, đồng tử Diệp Lăng chấn động kịch liệt. Ra là vậy!
“Không biết tiền bối là... ?"
Diệp Lăng hít sâu một hơi, chắp tay cung kính nói với lão nhân.
Lão nhân này tuyệt đối không phải cường giả phổ thông, bởi vì lão khiến Diệp Lăng không thể sinh ra chút ý niệm phản kháng nào.
“Ta ư?"
“Một lão gia hỏa mua danh trục lợi mà thôi."
Còn tên của ta, ta cũng đã quên rồi, nhưng người trong tam giới đều gọi ta là Thất Tinh Lão Tổ"
Lão nhân chậm rãi nói, Diệp Lăng nghe thấy cái tên này thì đứng phắt dậy, trong mắt tràn đầy kinh hãi.