Yêu Giới mênh mông rộng lớn tưởng chừng như vô hạn, thậm chí Thánh Nhân cũng không biết Yêu Giới rốt cuộc lớn chừng nào.
Trong lãnh thổ bát ngát này có vô số cường giả nắm giữ lãnh thổ rộng lớn trong tay, các chủng tộc cường đại danh chấn tam giới sinh sống phát triển trên vùng đất này.
Trong các chủng tộc, Long Phượng là hai đại cổ tộc sừng sững trên mảnh thiên địa này từ khai thiên tích địa tới nay.
Diệp Lăng và Tiểu Hắc tiến vào Yêu Giới, phi thẳng về hướng Long Tộc.
Dựa theo ý Diệp Lăng, bọn họ sẽ trực tiếp đi thương lượng với Long Hoàng, dù thế nào thì cũng phải đạt được danh ngạch này, những thứ khác tính sau. Vì vậy hai người phóng qua các lãnh thổ, cấp tốc lao đến lãnh thổ Long Tộc.
Lãnh thổ Long Tộc ở sâu trong nội địa Yêu Tộc, lãnh thổ rất rộng lớn, hai người đi mất 2 ngày mới tới một tòa thành trì tiếp giáp cương vực Long Tộc. Thành trì này rất nhỏ, hầu như không có cường giả gì, người mạnh nhất mà Diệp Lăng thấy chỉ là Tiên Vương. Hai người tạm thời ngừng lại, tiến vào trong thành tìm một tiệm cơm và nhà trọ chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ tiến vào lãnh thổ Long Tộc.
“Diệp Lăng, ta có cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra, hơn nữa cảm giác này rất quỷ dị, đè nén trái tim ta không nói ra được."
Tiểu Hắc bưng ly rượu lẩm bẩm, thần sắc ngưng trọng, loại cảm giác này khiến y rất khó chịu. Diệp Lăng nhíu mày lắc đầu, không biết nên nói gì.
“Mặc kệ đi, xe đến trước núi ắt có đường"
Tiểu Hắc nhếch miệng cười, nhưng là vẻ ngưng trọng vẫn không biến mất.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên vài bóng người khí tức hung hãn vọt vào tiệm cơm, bọn họ đều là cường giả cấp bậc Tiên Tôn.
“Ái chà chà, đại nhân, mời ngồi."
Lão bản thấy vậy vội vã bắt chuyện, tuy nhiên lại bị Tiên Tôn đi đầu đạp ngã xuống đất.
“Cút sang một bên, hôm nay lão tử tới đây không phải để dùng cơm!"
Không phải đến ăn ư?
Tới tiệm cơm không phải để ăn uống thì tới làm gì? “Ồ, huynh đệ chúng ta thật sự tìm được một tên này, ha ha!”
Tiên Tôn cầm đầu nhìn về phía Tiểu Hắc, sau đó cười dữ tợn đi tới bên cạnh y, VỖ VỖ bả vai y.
“Long Tộc đúng không?”
“Lão tử cho ngươi biết, nhanh chóng rời thành cho ta, đến từ đầu thì cút về đấy!”
Tiểu Hắc liếc tên nhãi nhép ồn ào không nói gì, Diệp Lăng cũng bình tĩnh ngồi nhìn, với bọn họ, cấp bậc Tiên Tôn còn chẳng được tính là kiến hôi.
“Ê, không nghe thấy lão tử nói gì à?"
“Các huynh đệ, ném hắn ra ngoài, thuận tiện dạy dỗ một chút!"
Tiên Tôn kia cười lạnh, chắp hai tay sau lưng, gương mặt lộ vẻ châm chọc.
“Ha ha, được, đại ca, ngươi chỉ cần nhìn thôi, hai tên này tuyệt đối sẽ không đánh trả nổi!"
“Hai tên đui mù này, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận!”
Trong nháy mắt, mấy Tiên Tôn Yêu Tộc dữ tợn đi về phía Diệp Lăng và Tiểu Hắc, bọn họ xoa cổ tay, khí tức bạo ngược.
“Một đám ngu ngốc chán sống!"
Tiểu Hắc cười lạnh đứng lên, lắc đầu nhìn đám người đang tiến tới kia.
“Mẹ nó! Ngươi dám mắng ta ư? !”
Âm!
Ngay sau đó tên Tiên Tôn kia lập tức xuất thủ, tay nắm chặt thành quyền hung hăng đấm lên lồng ngực Tiểu Hắc, Yêu Khí mạnh mẽ không ngừng bùng nổ. Âm!
Một tiếng thanh thúy vang lên, tên Tiên Tôn kia trừng mắt nhìn lồng ngực trúng nắm đấm của mình mà không hề sứt mẻ chút nào. Gã run rẩy ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười lạnh của Tiểu Hắc, ngay sau đó, gã nghe thấy tiếng gãy xương thanh thúy vang lên, sau đó ý thức lập tức biến mất. Hai tay Tiểu Học tóm đầu người này vặn mạnh, trực tiếp vặn đứt đầu gã, máu tươi phun ra, đầu lăn trên đất.
“Má ơi!"
Đám Tiên Tôn la hoảng lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Hắc, không tự chủ lảo đảo lui lại.
“Hắn là Tiên Đế... Trời ạ, hắn có tu vi Tiên Đế!"
Tiên Đế - cường giả mạnh mẽ tung hoành thiên hạ, vậy mà bọn họ lại khiêu khích một người như vậy, đám Tiến Tôn run lẩy bẩy.
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì? !”
Tiên Tôn cầm đầu thấy Tiểu Hắc chậm rãi bước về phía mình, gã vội vã giơ tay lên, cà lăm quát.
“Ngươi đừng tới đây, ta cho ngươi biết, sau lưng ta là Ngao Liệt công tử của Long Tộc, nếu người dám đụng đến ta, ngươi tuyệt đối sẽ không sống được!”.
Ngao Liệt, nghe cái tên này thì cũng biết nhất định là con cháu dòng chính của Long Tộc, nếu không thì không phải ai cũng dám dùng cái họ Ngao này. Đáng tiếc, Tiểu Hắc chẳng có ấn tượng gì với cái họ này, y điểm mũi chân trực tiếp vọt tới chỗ tên Tiên Tôn kia. Phụt!
Hai ngón tay khép lại sau đó hung hăng đâm thủng một lỗ trên lồng ngực gã, Tiến Tốn kia trừng mắt, thân thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
“Má ơi, cứu mạng!"
“Chạy mau, chạy mau!"
Đám Tiên Tôn còn lại thấy vậy liền vội vàng xoay người bỏ chạy, nhưng một bóng đen đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Đi đâu đấy?"
Tiểu Hắc cười dữ tợn, mấy tên kia ngẩn ra, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt tràn đầy vẻ bị thương.
“Đại nhân tha mạng, chúng ta mắt chó đui mù, không biết ngài là Tiên Đế!”
“Xin đại nhân tha mạng, chúng ta biết lỗi rồi!"
Mấy tên này vội vã dập đầu, tiếng đập vang dội mạnh mẽ, đầu bị đập đến chảy đầy máu tươi, dáng dấp vô cùng thảm thiết.
“Nếu ta không phải Tiên Đế thì ta đây sẽ chết, đúng không?”
Nhưng Tiểu Hắc lại chẳng quan tâm, sát khí bạo ngược trong mắt không che giấu chút nào. Ngay sau đó Tiểu Hắc định xuất thủ, đúng lúc này Diệp Lăng xuất hiện trước mặt y cản lại.
Gấp cái gì, hỏi một chút đã"
Diệp Lăng đẩy tay Tiểu Hắc, nhếch miệng cười với đám gia hỏa sợ mất mật này.
“Nói, vì sao không cho phép chúng ta ở đây?"
Mấy tên này muốn ép Tiểu Hắc rời thành, không cho phép đi tiếp, yêu cầu này rất quỷ dị.
Mấy Tiên Tôn quỳ dưới đất sững sờ, trừng mắt nhìn Diệp Lăng.
“Nếu không nói, vậy giết!"
Diệp Lăng phong khinh vân đạm khoát tay áo, dường như những kẻ đang quỳ trước mặt không phải là những mạng sống mà chỉ là những thi thể vô giá trị.
“Ta nói!”
“Đại nhân tha mạng, chúng ta sẽ nói mà!"